Chương 54: Thần Binh Lợi Khí

Tên gốc: Thế Giới Màu Xám

Vừa muốn bước gần thêm một chút, tinh thần Thẩm Thanh Nhất bỗng tỉnh lại.

Nàng lần nữa nhìn không gian xung quanh mình, nơi này đã không còn là thế giới trắng xóa khi nãy mà đã biến thành một mảnh sương mù dày đặc, bên trong dường như có thứ gì đó đang lơ lửng.

Gậy gỗ màu nâu đen đứng giữa làn sương mù, hình dáng tổn hại đến không chịu nổi. Đừng nói nó giống bảo bối gì, ngay cả cây gậy nhóm lửa trong phòng bếp cũng đẹp hơn nó nhiều.

Thẩm Thanh Nhất dò xét bốn phía, lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì, quanh người chỉ toàn là sương mù xám bao phủ.

Dò xét mọi nơi đều không có kết quả, Thẩm Thanh Nhất mới tiếp tục nhìn đến cây gậy gỗ không có sức thu hút kia.

Nàng khẽ nhíu mày.

Thở ra một hơi rồi chầm chậm tiến lại gần, đợi đến khi cách cây gậy gỗ một khoảng ngắn, Thẩm Thanh Nhất mới dừng bước.

Gậy gỗ vẫn không nhúc nhích, yên tĩnh nằm ở chỗ cũ.

Thẩm Thanh Nhất chậm rãi vươn tay, ngón trỏ vừa chạm đến thân gậy thô ráp, lúc này nó mới động nhẹ lắc lư.

Nhận thấy từng trận rung lắc, nàng liền lập tức thu tay, cảnh giác lùi lại phía sau vài bước.

Chỉ là ngay lúc nàng lùi lại, cây gậy gỗ kia đã trở về dáng vẻ yên tỉnh như ban nãy, không còn rung động.

Thẩm Thanh Nhất cố gắng bình phục trái tim cuồng loạn.

Đây là lần đầu tiên nàng một thân một mình đối mặt với đồ vật quỷ dị như vậy.

Kiếp trước tin tưởng vào khoa học hiện đại, làm nàng khi nhìn thấy gậy gỗ kì lạ kia, tựa hồ không thể nào tìm ra lời giải thích hợp lý.

Thẩm Thanh Nhất chấn an lại bản thân, nói với mình rằng nơi này là Tu Tiên giới.

Sau một lát, nàng cuối cùng cũng bình phục tinh thần thật tốt.

Cố gắng tăng thêm phần dũng cảm, đi tới chỗ cây gậy.

Dù sao đây cũng là không gian bên trong, hơn nữa xem xét xung quanh thì cũng chỉ có cây gậy gỗ này hơi đặc thù.

Đầu ngón tay chạm đến thân gỗ thô ráp quen thuộc, giờ phút này nàng lại cảm thấy gậy gỗ đang rung động.

Tuy không lắc lư mãnh liệt như ban nãy nhưng mà loại rung động này, đang theo từng chỗ trên thân gỗ rung lên.

"Phanh phanh phanh!"

"Phanh phanh phanh!"

Âm thanh rung lên yếu ớt, trong lúc vô tình, dường như âm thanh ấy đã cùng tiếng tim đập của nàng hòa làm một.

"Phanh!"

Nội tâm Thẩm Thanh Nhất không khỏi run lên.

Nàng bỗng nhiên nhìn về phía gậy gỗ, trong mắt xuất hiện sự khó tin, nàng vừa nãy...

Vừa nãy đã cảm ứng được cảm xúc của cây gậy gỗ này sao?

Bên trong mừng rỡ lại chứa đựng một tia... Bi thương?

Nhưng mà, sao có thể? Đồ vật sao có cảm xúc được?

Không lẽ, thứ trước mắt nàng vốn dĩ không phải là cây gậy gỗ đơn thuần mà chính là pháp khí truyền thuyết ở Tu Tiên Giới?

Đủ loại nghi ngờ lóe lên, Thẩm Thanh Nhất bởi vì thiếu thốn kiến thức về thần binh lợi khí, cho nên nàng vẫn không thể giải thích nổi nghi hoặc.

Quan sát một lúc, nàng cũng không cảm nhận được ác ý gì từ cây gậy gỗ, điều này đủ để khiến nàng có chút thả lỏng, thở ra một hơi.

Chỉ là... nàng vẫn không dám hoàn toàn yên lòng, không gian nàng đang đứng thật sự quá xa lạ, quá kỳ quái.

"Tê!"

Cảm giác đau đớn làm Thẩm Thanh Nhất muốn rút tay về, nhưng mà không kịp.

Thời khắc này, giọt máu đỏ tươi lan ra lớp vỏ đen nhánh của gậy gỗ, luồng tia sáng kỳ lạ từ người nó phát ra.

Thánh quang vàng kim vây quanh Thẩm Thanh Nhất, thân thể nàng bây giờ giống như đã bị loại lực lượng nào đó buộc chặt.

Nàng nhất thời hoảng hốt, muốn tránh thoát khỏi luồng khí lại... Không cách nào động đậy nổi.

Ngay tại thời điểm luồng kim sắc bao phủ lấy Thẩm Thanh, từ cơ thể nàng cũng phát ra một cỗ khí sáng, bên trong mang theo màu lam đen nhàn nhạt.

Thẩm Thanh Nhất liền cảm thấy trói buộc trên người đã giãn ra không ít.

Ánh sáng kim sắc xung quanh nàng đột nhiên tập hợp tạo thành một luồng, chớp mắt đã xông đến chỗ đoàn sáng bạch sắc vừa xuất hiện.