Chương 16: Hít ra chuyện lớn rồi...(1)

Mộc Liên Khê trong lòng kỳ quái lặp lại lời Sở Hồi Chu.

Bằng không, ta sẽ gi.ết ngươi.

Cái Alpha này, tâm mềm miệng cứng.

Nếu Sở Hồi Chu thực sự muốn gϊếŧ anh, hà tất khổ cực kiểm soát pheromone?

Dù gì cũng do anh xài bừa dị năng gây ra họa, nhất định phải tìm ra cách làʍ t̠ìиɦ trạng Sở Hồi Chu chuyển biến tốt, ít ra còn chịu đựng được tới lúc đến Quân đội Đế quốc.

Ngoài dùng thuốc ức chế, đánh dấu Omega có thể làm dịu kỳ mẫn cảm, anh nhớ pheromone cùng cấp có thể dẫn dắt Alpha phát cuồng bình tĩnh.

Anh cũng là Omega cấp S!

Chỉ cần len lén tỏa ra một chút, đem trữ ở trong một cái hộp, sau đó đưa cho Sở Hồi Chu, có lẽ có chút tác dụng.

Mộc Liên Khê nhanh chóng tính toán trong lòng, quyết định biện pháp đối phó.

Tiểu ác ma nhìn bàn tay siết chặt dưới ống tay áo, từng khớp xương căng chặt, anh mạnh dạn vỗ vỗ mu bàn tay hắn, sau đó nhảy khỏi khoang nghỉ ngơi.

Bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa.

Khoang nghỉ không bật đèn, hành lang cũng vậy, tức khắc mọi thứ đều tối tăm.

Tấm lưng Sở Hồi Chu thẳng tấp chậm rãi trượt theo mét giường, mái tóc xanh ướt đẫm mồ hôi, lông mày cũng đọng nước.

Mắt anh nhìn theo tiểu quỷ không chút do dự rời khỏi khoang nghỉ, thân ảnh biến mất sau cánh cửa đóng chặt, môi mỏng nhợt nhạt kéo lên nụ cười yếu ớt.

Tia sáng cuối cùng trong đáy mắt theo bóng tối trong phòng tan biến từng chút một.

Sở Hồi Chu lấy ra chiếc còng tay trong túi áo khoác, móc vào vòng sắt trang trí trên giường, đầu kia móc vào cánh tay mình.

Pheromone bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát, khói lửa bùng cháy trên thảo nguyên lan tràn ra mọi ngóc ngách căn phòng.

Mộc Liên Khê chạy về hướng khoang chứa đồ, vừa chạy vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong khoang nghỉ ngơi.

Mới đầu im lặng tĩnh mịch, sau đó có có tiếng thứ gì đó chạm đất, tiếng kim loại va nhau, giống như dây xích sắt kéo nhau không ngừng.

Anh mở ra khoang chứa đồ.

Ống chứa chất ức chế cũng có thể chứa pheromone.

Anh nhanh chóng lục lọi ngăn chứa, tìm thấy một ống ức chế dự phòng, đau lòng đem chất ức chế đắt tiền tiêm cho không khí, cuối cùng lấy được hai ống rỗng.

Anh giơ móng ra sau gáy cào tuyến thể.

Nên cơm nên cháo đi, tuyến thể tôi ơi.

Lúc khác tàn tật không tính, bây giờ ráng rặn ra chút pheromone nào, một chút thôi.

Ma tộc cùng con người không giống nhau, tới 18 tuổi mới có thể phân hóa, trước đó tuyến thể không có pheromone, nếu như phân hóa thành Beta, tuyến thể sẽ biến mất.

Anh tuy là Omega thành niên, nhưng biến thành ác ma, tuyến thể cũng thoái hóa theo, không chịu hoạt động.

Tiểu ác ma hơi bực, sừng rực sắc đỏ.

Ở thành chủ Hoang Tinh không cho ngươi ra, ngươi một hai phải ra. Giờ khẩn cầu ngươi như vậy, im lặng có khác gì mấy đứa ch.ết rồi không?!

Trong khoang nghỉ ngơi ngoại trừ phát ra tiếng kim loại còn có tiếng thở hổn hển khàn đặc.

Khả năng thính giác vượt trội cũng không thể khiến anh nghe thấy tiếng thở cuối cùng của Sở Hồi Chu.

Anh không khỏi nghĩ tới vết thương trên eo của hắn, nếu so với vết thương như vậy còn đau hơn, thành ra còn cái gì đáng sợ hơn kỳ mẫn cảm nữa.

Mộc Liên Khê vụng về kiểm tra lại khoang chứa đồ một vòng, cuối cùng tìm thấy ống ức chế pheromone Alpha còn dư lại.

Thành phần chất ức chế giữ A và O khác nhau, nếu sử dụng bừa bãi sẽ gây rối loạn pheromone ở mức độ nhất định trong một thời gian ngắn.

Mộc Liên Khê nắm lấy ống ức chế, sờ soạng sau cổ, nhắm cố định vị trí tiêm thẳng vào.

Tuyến thể của anh vỗn dị tàn tật, pheromone cũng loạn sẵn.

Thử một chút xem, lỡ có tác dụng thì sao?

"Bíp"

Cửa khoang nghỉ khóa nãy giờ, từ bên ngoài mở ra.

Tiểu quỷ tốn nhiều sức lực, áp dụng cả nguyên lý đòn bẩy mới mở nổi của, thở hồng hộc ôm hai ống tiêm chứa đầy pheromone Omega, lặng lẽ bước vào khoang nghỉ ngơi.

Vừa bước vào, Mộc Liên Khê tưởng mình đang đứng trong một cái đám cháy.

Pheromone Alpha phảng phất hương vị lửa cháy bừng bừng đột nhiên tìm thấy đối tượng, như ngọn lửa bừa bãi tàn sát lao tới công kích.

Nếu người đứng đây là Omega tuyến thể bình thường, ắt sẽ không chịu nổi nồng độ pheromone cao như vậy, bị ảnh hưởng kéo vào kỳ phát tình.

Cũng may...

Mộc Liên Khê sờ sờ sau gáy, đáy lòng âm thầm sợ hãi.

Anh mới tiêm vào một lượng nhỏ thuốc ức chế Alpha, pheromone của anh chỉ bạo loạn nữa phút liền khôi phục trạng thái bình thường.

Mộc Liên Khê không biết có di chứng nào không, cũng may hiện giờ không xảy ra cái gì nghiêm trọng.

Mộc Liên Khê từ từ thích ứng với nhiệt độ và cảm giác ngột ngạt trong phòng, tập trung tìm kiếm Sở Hồi Chu.

Sở Hồi Chu ngồi dựa ở mép giường, cổ tay bị còng lại chung với góc giường, trói hắn lại như trói dã thú, không cho phép ai lại gần trong một mét vuông.

Mái tóc lòa xòa trên trán ướt đẫm mồ hôi, mắt phượng nheo lại khi nghe thấy tiếng động, nhìn chầm chằm Mộc Liên Khê, anh có cảm giác nguy hiểm rằng Sở Hồi Chu đang nhìn con mồi.

Áo sơ mi của hắn lộn xộn, mấy cái cúc đã bị bung ra, cơ bắp vẫn luôn kiềm chế căng thẳng đến nỗi thắt lưng cũng bị căng chật.

“Rầm”

Chiếc cồng xích cổ tay Sở Hồi Chu rung chuyển dữ dội.