Chương 17: Hít ra chuyện lớn rồi...(2)

Mộc Liên Khê cùng Sở Hồi Chu bốn mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt lạnh lẽo hờ hững của Sở Hồi Chu, Mộc Liên Khê biết được hắn không nhận ra mình.

Nếu không phải có còng tay giữ lại, sợ rằng anh sẽ bị Alpha này tùy ý xé thành thừng mảnh.

Lông tơ tiểu quỷ cảm giác như bị hun cháy, đuôi cảnh giác dựng thẳng, nhưng trong mắt không có chút dấu hiệu dừng lại.

Mộc Liên Khê dùng móng lay lay miệng ống, khi mùi vị gió biển ngọt ngào dần dần tỏa ra, anh nhẹ nhàng lăn cái ống về phía Sở Hồi Chu.

Mang theo hương biển lành lạnh, hòa cùng vị ngọt thanh mát của trái dừa, hơi mằn mặn không bị ngọt gắt, pheromone Omega nhanh chóng đem nhiệt độ trong phòng hạ xuống không ít.

Mộc Liên Khê cẩn thận quan sát biểu cảm của Sở Hồi Chu.

Sở Hồi Chu dường như nhanh chóng cảm nhận được sự hiện diện của pheromone Omega, đáy mắt xanh lam nồng đậm ám sắc như trào ra ngoài, một lòng muốn nuốt chửng lấy Omega đó.

Pheromone Alpha hỗn loạn cũng không nguyện ý dễ dàng bị trấn an như vậy, đấu đá tranh giành một vùng trời trong phòng, từng đợt nhiệt cứ bùng lên.

Tiếng xiềng xích mỗi lần một lớn hơn, Sở Hồi Chu như đã không còn cảm thấy đau đớn, cổ tay thít chặt bị chảy máu, càng cố lắc mạnh vết thương càng sâu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, lúc hắn tỉnh táo lại, tay cũng bị phế luôn rồi.

Tiểu quỷ nôn nóng hét lên một tiếng, lấy hết can đảm chạy đến chỗ Sở Hồi Chu.

Đôi mắt Alpha bắt được tiểu quỷ, nhưng cũng phân tán chú ý nhiều đến ống tiêm tỏa ra mùi vị biển cả kia.

Mộc Liên Khê lợi dụng lúc Sở Hồi Chu phân tâm, nhảy lên giường, há miệng cắn vào góc còng đang xiết cổ tay Sở Hồi Chu.

Kéo góc đó khỏi miệng vết thương.

Sau đó đem sừng mình nhét vào lòng bàn tay Sở Hồi Chu.

Sừng nháy mắt bị nắm lấy, sừng tiểu quỷ mới lớn còn chưa cứng, mềm mại như cổ họng của động vật nhỏ.

Lòng bàn tay của hắn rất nóng, những vết chai cọ vào chỗ sừng mềm mại, Mộc Liên Khê không nhịn xuống khẽ phát ra tiếng, “Oa”, Sở Hồi Chu siết chặt bàn tay nhéo sừng anh mạnh hơn chút, cuối cùng mới duy trì được một tư thế, tuy là không quá thoải mái nhưng không đến mức làm anh bị thương.

Cách này có hiệu quả, Mộc Liên Khê trầm mặc một lát, sau đó gan cũng lớn hơn đem thân thể tiến lại gần dựa vào cổ tay Sở Hồi Chu.

Tiểu quỷ lông tơ xõa tung, mỗi nhịp thở đều run nhẹ.

Sau vài phút, tất cả pheromone trong ống dần tiêu tán hết.

Nhiệt độ trong phòng dần trở lại bình thường, Mộc Liên Khê nghe Sở Hồi Chu nặng nề thở ra, ngửi thấy pheromone của hắn gần như phai nhạt không ít, anh biết phương pháp của mình có tác dụng.

“Oa?”

Anh thử giật giật đầu ra, xem xét phản ứng của Sở Hồi Chu.

Đầu lông xù xù vừa nhích khỏi lòng bàn tay hắn, Sở Hồi Chu buông lỏng tay, Mộc Liên Khê không kịp đứng vững, lăn một vòng từ mép giường xuống, rơi vào ngực Sở Hồi Chu.

Bị người ta dùng bàn tay kia tiếp được.

Trước đây Sở Hồi Chu đối với anh không xách thì ném.

Đây là lần đầu tiên dùng lòng bàn tay ôm bụng anh, nhẹ nhàng ôn nhu đem anh ôm trước ngực.

“...Ai kêu ngươi quay lại?”

Tiểu quỷ tay chân chống đỡ đứng dậy, cố gắng trụ vững trên lòng bàn tay.

Ngẩng đầu nhìn mặt Sở Hồi Chu.

Hiện tại mắt phượng thanh tỉnh minh mẫn, nhưng tiếng vẫn khàn khàn, có lẽ kỳ mẫn cảm đã biến mất phân nữa.

Mộc Liên Khê thở phào nhẹ nhõm, nằm bệt xuống lòng bàn tay Sở Hồi Chu.

“Oa”

Là không còn cách nào khác... ai biểu tôi khiến anh mất khống chế pheromone?

Sở Hồi Chu nhắm mắt, giấu đi gợn sóng phức tạp.

“Lúc trước ta cho rằng ngươi rất nhát gan, nhưng hôm nay thì...”. hắn dừng lại, nhìn nhìn ống chứa pheromone Omega bên cạnh còn chưa động tới, liền đưa tay nhặt lên.

“Cái này, lấy ở đâu ra ?”

“Oa”

Cái này không thể nói cho anh đâu.

Mộc Liên Khê giả vờ câm điếc.

Cũng may Sở Hồi Chu không có tra hỏi tường tận, chỉ hỏi thêm một câu.

“Là tin tức tố của cha ngươi ?”

Tiểu quỷ đành cắn răng tự nhận của cha chính mình.

Sở Hồi Chu im lặng một chút, chậm rãi đặt anh khuỵu xuống, sau đó thả tay mở còng ra.

“Lần sau nhìn thấy Alpha khác tới kỳ mẫn cảm, không được hành động giống như hôm nay biết chưa.”

Mộc Liên Khê mệt muốn chết, lời hắn nói tai này lọt qua tai kia, căn bản không còn sợ hãi Sở Hồi Chu như lần gặp đầu tiên.

Lông tơ cũng không còn bỏng rát, đuôi cũng không cong lên, hào phóng, thoải mái điều chỉnh tư thế nằm, còn làm nũng đưa đuôi cho Sở Hồi Chu sờ.

Sở Hồi Chu nheo nheo mắt phượng, bế tiểu quỷ trong tay, nhấn mạnh giọng nói.

“Ngươi có nghe hay không?”

Mộc Liên Khê qua loa gật đầu.

Nhận thấy vẻ dịu dàng ôn hòa của Sở Hồi Chu rút đi một chút, giống như sắp dạy dỗ anh, Mộc Liên Khê nhanh tay đặt móng lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa xoa hõm cổ.

"Oa."

“Ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời ta dặn, nếu không bị người khác tổn thương... Ta không có thời gian đâu cứu ngươi.”

Trước khi Mộc Liên Khê mơ mơ màng màng ngủ thϊếp trong lòng ngực Sở Hồi Chu, vừa nghe được “không có thời gian đâu cứu ngươi” vừa híp mắt nhìn được hắn mở màn hình lên.

Căn dặn cậu Phó quan kinh ngạc lúc nãy.

“Sắp xếp người mua hết đồ dùng ăn mặc cho tiểu quỷ, tất cả đều phải tốt nhất... Hắn tương đối quý giá, có chút kén chọn.”