Chương 19: Chiếm tiện nghi...(2)

Tiểu quỷ suy nghĩ một hồi, bước chân nặng nề về phía khoang nghỉ ngơi.

Viễn cảnh chạy trốn tan biến, nhìn thấy mặt Sở Hồi Chu lại thấy ngứa ngáy.

Nghĩ đến khi nãy hắn nhân lúc mình đang ngủ đè đầu mình chiếm tiện nghi...

Mộc Liên Khê không chạy trốn nữa, Mộc Liên Khê muốn trả thù.

Tiểu quỷ dễ dàng nhảy lên giường, vài bước bò lên trên ngực Sở Hồi Chu.

Sau đó Mộc Liên Khê bắt chước động tác đè đầu của hắn, dang rộng tay chân, nằm ngửa trên mặt Sở Hồi Chu.

Đuôi dài lung lay qua lại, lặng lẽ tát hai cái vào mặt Sở Hồi Chu.

Sở Hồi Chu nháy mắt thở mạnh một cái.

Mộc Liên Khê cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, phát hiện Sở Hồi Chu không có dấu hiệu tỉnh dậy, liền dùng chóp đuôi trêu chọc hầu kết của hắn.

Đương lúc tính dùng móng tạo kiểu tóc mới cho Sở Hồi Chu liền bị người ta xách lên, ấn xuống phần nệm trống bên cạnh.

Gương mặt Sở Hồi Chu tiến lại gần, mắt phượng lười biếng, ngữ khí uy hϊếp răn dạy nhưng có vẻ dung túng nhiều hơn.

“Không cho cọ tuyến thể, ngươi lại muốn làm gì nữa?”

Lúc tiểu quỷ đè lên mặt hắn, cảm nhận được một cỗ “yêu” nặng nề khiến hắn không thở được.

“Muốn ta nghẹt thở?”

Mộc Liên Khê bị nắm sau gáy không thể cử dộng, đôi đồng tử xinh đẹp tròn xoe, ngây thơ chớp mắt hai cái, cái đuôi vừa tát mặt Sở Hồi Chu biết co biết dãn, nhanh chóng quấn lấy đầu ngón tay hắn, quấn lại thành nhiều vòng.

Mộc Liên Khê khám phá ra được Sở Hồi Chu đối với mình “sấm to mưa nhỏ”.

Quả nhiên Sở Hồi Chu lướt qua cái đuôi dính lấy tay hắn, thực mau không truy cứu cái trò trêu ghẹo này nữa.

“Hoàng tử Đế quốc cũng không có gan bằng ngươi”

Sở Hồi Chu ôm lấy bụng anh, thành thạo ôm vào lòng.

“Phi thuyền sắp tới sẽ dừng lại, nhưng tinh cầu này hơi hoang vắng, trong bản đồ Đế tinh cũng không có định vị được trạm nhiên liệu ở đâu, sợ là phải tìm dân địa phương hỏi chút”

Mộc Liên Khê không có chăm chú nghe Sở Hồi Chu nói, có hắn ở đây, mấy chuyện này anh không cần lo lắng.

Dù sao anh cũng không có chạy được, chỉ có thể thành thành thật thật ở bên cạnh hắn.

“Lại thất thần”

Tiểu quỷ dựng sừng lên, nghi hoặc “Oa” một tiếng.

“Đây là tinh cầu do dị tộc cai trị. Ta không tiện xuất hiện nên...”

Bị bắt cóc, bị lừa bán, bị ngộ sát...

Mộc Liên Khê xù thành cái quả cầu, kêu “Oa oa”, sau đó túm lấy tay áo Sở Hồi Chu, bắt đầu chơi xấu lăn lộn.

“Oa!”

Khônggggg, anh không thể để tôi một mình đi tìm trạm nhiên liệu được.

"Oa!"

Lỡ như gặp dị tộc có ý đồ xấu, ai “cứu giá” cho tôi?

Mộc Liên Khê trong đầu đếm thầm mấy chục cách “đăng xuất”, quyết tâm làm loạn không chịu xuống phi thuyền một mình.

Sừng tiểu quỷ cụp xuống như mèo con buồn bã.

Một bên lăn tới lăn lui trong lòng Sở Hồi Chu, một bên bán thảm đáng thương vô cùng, quay đầu cọ tay Sở Hồi Chu.

Sở Hồi Chu nhíu mày, thu hết toàn bộ quá trình “làm nũng”.

“Ngươi là con trai của thủ lĩnh dị tộc, trong tinh cầu của dị tộc thì có gì mà sợ?”

Mộc Liên Khê thu mình lại hướng Sở Hồi Chu mắng hắn hèn nhát, hung dữ.

Sở Hồi Chu trầm trầm cười rộ lên.

“Ò, xém chút ta quên mất, chỗ này đều là tội phạm ra tù, hơn nữa còn là trọng án, nói không chừng mấy tên đó là do cha ngươi kết án, nếu như nhận ra ngươi...”

Mộc Liên Khê vừa nghe vừa bò vô tay áo Sở Hồi Chu.

Sở Hồi Chu cứ để anh náo loạn.

“Được rồi, ta đi cùng ngươi, đừng nghịch ngợm nữa. Trong phi thuyền có quần áo dự phòng của dị tộc không? Tìm cho ta một bộ.”

Dị tộc thành niên so với bộ dáng con người cũng không quá khác biệt.

Nhưng vẫn sẽ có một số đặc điểm đặc trưng của dị tộc.

Ví dụ như ác ma có sừng, lang nhân có móng vuốt, long tộc có cánh, giao nhân có đôi tai dài và nhọn, thở được dưới nước...

Giống con người nhất có lẽ là ma cà rồng, chỉ có răng nanh nhọn và dài hơn, đồng tử lúc hút máu sẽ chuyển sang xanh lam, không dễ phân biệt.

Mộc Liên Khê đánh giá Sở Hồi Chu mấy lần.

Hắn ta có nước da trắng lạnh như băng, đôi mắt xanh lam, dáng người cao gầy, lúc không mở miệng, khí chất băng lãnh thực sự dọa người.

Giả làm ma cà rồng thì vô cùng thích hợp.

Mộc Liên Khê ra hiệu cho Sở Hồi Chu đi theo đến khoang chứa đồ, tìm được một bộ quân phục dị tộc màu đen, nhân tiện tìm ra một bộ lễ phục quý tộc.

Đáng tiếc đây là kích cỡ lúc Mộc Liên Khê là hình người, không phải tiểu quỷ.

Mộc Liên Khê có chút tiếc nuối, Sở Hồi Chu cầm bộ quần áo lên hỏi anh.

“Muốn mặc sao?”

Mộc Liên Khê mạnh mẽ gật đầu.

“Tiểu tử ngươi còn thích mặc quần áo người lớn.”

Sở Hồi Chu nói xong, lấy kéo cắt một chút, đem cái áo ánh kim làm thành cái áo choàng nhỏ, khoác lên người tiểu quỷ, xem ra có chút bộ dáng của con nhà quyền quý.

Mộc Liên Khê dùng móng điều chỉnh dây cột áo choàng.

Sau đó đối Sở Hồi Chu cao ngạo ngưỡng mặt.

“Oa, oa oa oa!”

Vì lý do an toàn, tôi là thiếu gia ác ma, anh là vệ sĩ của tôi, đã hiểu chưa?