Chương 26: Nhũ danh...(1)

Binh lính vẫn luôn duy trì tư thế chào hỏi, đến khi Sở Hồi Chu đi mất dạng rồi mới tiếp tục công việc tuần tra.

Sở Hồi Chu có lẽ đã hình thành thói quen, mặt không biểu tình lướt qua đám người.

Nhưng Mộc Liên Khê vẫn là lần đầu tiên bị mấy trăm ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm, những ánh mắt thẳng thừng đó có kính sợ, có tò mò, cũng có những ánh mắt đầy ác ý.

Nhưng một nữa ác ý đó là dành cho dị tộc như anh, còn nữa kia đương nhiên là của Sở Hồi Chu.

Từ lúc Sở Hồi Chu nhậm chức, những Omega bị giữ lại để mua vui cho Alpha đều được thả ra, tự nhiên cũng có một số Alpha sinh ra bất mãn.

Ngoài ra, binh lính trong Quân đội Tinh tế cũng là tập hợp từ rất nhiều Thành Bang, quân đội ủng hộ hoàng thất tất nhiên đều ủng hộ Sở Hồi Chu, nhưng mấy binh lính ở những Thành Bang khác chẳng hạn như Bắc Thành Bang thì chưa chắc.

Tiểu ác ma bị người khác chăm chăm nhìn thì thấy rất khó chịu, cúi đầu tránh né.

“Đợi một lát nữa sẽ tới chủ trướng, xung quanh chỉ có binh lính của Đế quốc, người có thể đi vào cũng không nhiều, đến lúc đó cũng không có mấy người nhìn chằm chằm ngươi nữa đâu.”

Tiểu quỷ dựng sừng lên.

“Oa”

Sở Hồi Chu muốn đưa anh đến chủ trướng?

“Ngoài chủ trướng ra, ngươi còn muốn ở đâu nữa? Muốn ở trong tù chung với tên hiếu tử kia?”

Tiểu quỷ lắc đầu nguầy nguậy.

“Oa”

Sở Hồi Chu nhếch môi.

“Nhưng ta phải nói trước, quân doanh điều kiện đơn sơ, ta làm Thượng tướng cũng không có nổi chăn nhung để cho ngươi đắp đâu.”

Có thể ở lại chủ trướng của Sở Hồi Chu, ăn ngon ngủ ngon, so với nguyên tác bị tống ngục giam, nghiền xương thành tro, sừng bị cắt đem đi trưng bày là đã tốt hơn trăm vạn lần.

Mộc Liên Khê không có gì là không hài lòng.

Trước tiên cứ an ổn sống cạnh Sở Hồi Chu một khoảng thời gian, chờ anh có thể quay lại hình người rồi mới nghĩ cách trốn.

Trong quân doanh này dị tộc quá gây chú ý, tốt nhất là theo Sở Hồi Chu quay về Tinh tế Đế quốc, rồi tìm cơ hội trốn sau cũng chưa muộn.

Sở Hồi Chu không phải sắp đính hôn với Tam hoàng tử của đế quốc sao? Chuyện lớn như vậy, Sở Hồi Chu chắc chắn phải về Đế Tinh một chuyến.

Bàn tính trong lòng Mộc Liên Khê liên tục “cạch cạch cạch” vang lên, cái đuôi cũng không ngừng lắc lư theo nhịp.

Sở Hồi Chu mang theo anh đi về hướng trung tâm quân doanh.

Nơi này binh lính tuần tra quả thật không nhiều, có một vài người nhìn thấy Sở Hồi Chu cũng chỉ cung kính chào rồi nhanh chóng rời đi, giống y như lời Sở Hồi Chu nói, không có ai nhìn anh bằng ánh mắt khác thường.

Chỉ là anh cứ cảm thấy quanh đây có rất nhiều lính gác đang ẩn nấp.

Bọn họ bước vào chủ trướng – là một căn nhà nhỏ chia hai phòng ngủ cộng thêm một phòng sảnh nhỏ, màu sắc chủ đạo trong căn nhà là màu xám và xanh lam đậm, nội thất cũng rất đơn giản.

Nhưng so với tưởng tượng ngăn nắp sạch sẽ của anh thì khác xa, trên mặt bàn đủ loại văn kiện nằm lung tung rải rác, trên sô pha gối dựa cũng không còn một chỗ trống, chăn trên giường cũng không phải được xếp vuông vức mà là xếp đại cho thành cái hình tứ giác.

Mộc Liên Khê: “...”

Có thể là sống ở cô nhi viện từ nhỏ, anh thích đem tất cả đồ vật của mình xếp gọn gàng sạch sẽ, cái gì nên đặt ở đâu anh đều suy nghĩ kỹ càng, để tránh lúc đi tìm thì lại rất mất thời gian.

Anh ghét bỏ nhìn tới sườn mặt Sở Hồi Chu.

“Oa.”

Anh có thật là đưa tôi đến chủ trướng không vậy?

Tôi thấy là đưa đến chuồng heo thì đúng hơn.

Tiểu ác ma nhảy xuống mặt đất, trong phòng đi một vòng như ông chú tuần tra.

Sở Hồi Chu cũng không cảm thấy phòng của mình bừa bộn tới mức như vậy, cũng mặc kệ Mộc Liên Khê đi loanh quanh, cởi bỏ áo khoác quân trang treo lên giá – quần áo trên giá móc cũng không được móc chỉnh tề.

Mộc Liên Khê từ giây phút này bị OCD nặng.

Kết quả của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này là tiểu yêu tràn đầy ghét bỏ cứ liên tục “oa oa oa” với Sở Hồi Chu, sau đó bắt đầu dọn phòng gọn gàng sạch sẽ lại.

Đầu tiên là chạy tới sô pha, ôm cái gối vừa to vừa cao hơn anh lên, từng cái từng cái đặt ngay ngắn trên đệm sô pha đã trải phẳng phiu.

Sau đó đến giá áo bên cạnh, nhảy một cái, móng móc một cái, đem hết quần áo móc xuống, đông một cái tây một cái, tiểu ác ma nhanh chóng bị quần áo bao phủ.

Gian nan từ trong đóng quần áo nhiễm chút pheromone của ai đó bò ra, anh dùng móng vuốt kéo phẳng quần áo, móc vào móc treo rồi nhặt từng cái treo lại trên giá.

Cũng may Sở Hồi Chu chỉ là ở bừa bộn không có ở dơ.

Trên đất cũng không có cái gì hôi, phòng bếp cũng không có chén dĩa ngâm chất thành đống.

Mộc Liên Khê sửa sang sạch sẽ phòng khách, đang muốn chạy tới phòng ngủ của hắn lấy cái chăn xếp lung tung trên giường xếp lại thành một hình vuông ngay ngắn, còn chưa kịp thở thì nghe Sở Hồi Chu kêu mình.

“Tiểu nhãi con”

Trong phòng ngoại trừ phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ của Sở Hồi Chu thì còn một gian phòng cho khách bị khóa lại.

Sở Hồi Chu đứng trước cửa phòng cho khách gọi anh.

Trong đầu Mộc Liên Khê vang vọng ba chữ “tiểu nhãi con”, cảm thấy cái xưng hô này không có lọt tai lắm, vì vậy làm bộ không nghe thấy Sở Hồi Chu đang gọi, ngồi xuống nghỉ ngơi, không thèm nhúc nhích.

“Tiểu nhãi con?”

Sở Hồi Chu trầm mặc một lát.

“Ngươi có tên không? Ta còn chưa có hỏi qua.”