Chương 29: Đói bụng...

Mộc Liên Khê bất mãn hậm hực hai tiếng.

Độ xứng đôi anh đương nhiên biết rõ đó là cái gì.

Những ai ở Đế tinh sau khi phân hóa thành AO, được yêu cầu phải cung cấp thông tin cho Tinh Võng, hằng năm Tinh Võng sẽ tiến hành ghép độ xứng đôi.

Những người có mức độ phù hợp pheromone trên 90% sẽ được trực tiếp chỉ định kết hôn, 70%-80% Tinh Võng sẽ đưa ra đề xuất và khuyến khích hẹn hò, những người có mức độ phù hợp dưới 50% sẽ bị cấm kết hôn.

Pheromone càng cao, có nghĩa là pheromone của hai người hấp dẫn nhau càng lớn, có khả năng dẫn dắt nhau vượt qua kỳ phát tình hay kỳ mẫn cảm càng thuận lợi, đồng thời sinh ra những đứa trẻ có cấp bậc cũng cao hơn.

Nói như vậy, độ xứng đôi cao cũng đồng nghĩa với cấp bậc pheromone AO cũng cao.

Tuy nhiên, theo những gì anh vừa nghe được từ lời nói của Y Vụ Quan... Xem ra độ tương thích pheromone giữa Sở Hồi Chu và Tam hoàng tử không cao lắm.

Tam hoàng tử đã là pheromone cấp bậc A+, nếu còn không đủ xứng đôi... sợ là đời này của Sở Hồi Chu cũng chỉ có thể cùng trải qua với chất ức chế mà thôi.

Mộc Liên Khê nghĩ nghĩ như vậy, càng thêm thông cảm lướt qua Sở Hồi Chu, khịt mũi hai tiếng.

Nếu mỗi lần mẫn cảm đều phải dựa vào thuốc ức chế, lần này là năm ống, lần sau có thể là sáu, bảy hoặc mười ống...

Sở Hồi Chu hiểu lầm ý nghĩa hai tiếng rầm rì của anh.

“Ngươi còn muốn hỏi cái gì?”

Mộc Liên Khê đang suy nghĩ có nên để lại thêm một ít pheromone cho Sở Hồi Chu hay không, đang ngơ ngác thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Thượng tướng, ngài có ở đó không?”

Là giọng của Phó quan.

Sở Hồi Chu ánh mắt lạnh lùng.

“Vào đi.”

Cánh cửa mở ra, Phó quan hơi rối rắm.

"Thượng tướng, một văn kiện vừa được gửi đến từ Đế Tinh. Nói... là Tam hoàng tử điện hạ gửi cho ngài. Tôi đã chuyển văn kiện vào trong màn hình sáng của ngài."

Sở Hồi Chu thản nhiên nói “Ừ”

“Còn có chuyện gì nữa không?”

"Thượng tướng, ngài không mở ra xem sao?”

“Tam hoàng tử điện hạ thậm chí còn đặc biệt gọi cho thuộc hạ một cuộc điện thoại... một chữ hai chữ cũng đều đang ám chỉ đến độ xứng đôi trên Tinh Võng sẽ được xếp lại trong năm nay, Hoàng gia sẽ tổ chức một bữa tiệc. Con cháu hào môn ở Đế Tinh đều được mời tham gia, Tam hoàng tử điện hạ muốn mời ngài trở về Đế Tinh một chuyến.”

“Bữa tiệc? Là xem mắt thì đúng hơn.”

Phó quan cười gượng một tiếng.

"Thượng tướng, ngài cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi. Đã đến lúc tìm một Omega thích hợp. Như vậy kỳ mẫn cảm trải qua cũng dễ dàng hơn nhiều không phải sao?"

Sở Hồi Chu mở ra màn sáng, trực tiếp xóa đi văn kiện.

“Ngươi giúp ta trả lời một câu. Chỉ cần nói là gần đây ta bận rộn quân vụ, không có thời gian quay lại Đế Tinh."

"Cái này... Thượng tướng, cho dù ngài không thích Tam hoàng tử điện hạ, thì lần này cũng có rất nhiều Omega xuất thân hào môn đã trưởng thành tham dự. Nói không chừng có người xứng đôi với ngài, hay là ngài đi..."

Sở Hồi Chu chậm rãi ngước mắt lên, đồng tử xanh thẫm cuồn cuộn, nhiệt độ lạnh lẽo nhanh chóng ép Phó quan rút lại những lời sắp nói.

Chờ Phó quan không lên tiếng nữa, Sở Hồi Chu bình tĩnh nói.

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì gọi nhà bếp mang bữa tối lên. Nhớ gọi đồ ăn cho trẻ con, loại thích hợp cho tiểu quỷ ăn.”

“Vâng…… Thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị.”

Bữa tối không đến năm phút liền đưa tới.

Mộc Liên Khê trèo lên ghế dành cho trẻ nhỏ ở bàn ăn, nhìn đĩa thức ăn được đặt trước mặt anh.

Đầu tiên anh nhìn vào đĩa của Sở Hồi Chu, trong đó có cá, thịt và rau, phối hợp dinh dưỡng trông rất cân bằng.

Còn bên này của anh...

Cục cơm của anh chỉ to bằng nắm tay em bé, có rắc thêm ít vừng đen và chà bông.

Rau củ là cà rốt và bông cải xanh, dùng khuôn ấn thành hình hoạt họa, đầu mèo, đầu chó, khiến anh có ảo giác dù cắn một miếng cũng cảm thấy tội lỗi. Món mặn là khoai tây gà viên vị cà ri, cũng chỉ cho có một ít, được sắp xếp trên đĩa rất gọn gàng.

Còn có một ly sữa dừa.

Mộc Liên Khê: “…”

Ít món quá, chắc chỉ ăn hai miếng là hết.

Móng vuốt của tiểu quỷ không thể cầm được đũa, miễn cưỡng nắm cái muỗng trong tay. Trước tiên Mộc Liên Khê dùng ống hút uống sữa dừa, chỉ hai ngụm đã thấy đáy.

Sau đó Mộc Liên Khê căng da đầu, trực tiếp cúi đầu ăn cơm.

Mặc dù cơ thể của anh bây giờ là quỷ nhỏ nhưng khẩu phần ăn uống vẫn không hề giảm đi.

Tiểu quỷ nhanh như gió thổi mây bay, gom hết đồ ăn vào bụng, vụng về lấy giấy lau miệng, cảm giác được có thứ gì đó trượt xuống cổ họng rồi vào dạ dày anh, sau khi gió thổi qua một cái đã không còn lại gì nữa.

Đói đói, cơm cơm, thơm thơm.

Tiểu quỷ thẳng đứng nửa người, đôi mắt đỏ sậm lấp lánh những vì sao đói khát, ánh mắt rực cháy, cặp sừng mềm mại rũ xuống một chút, theo tiếng gió hơi hơi rung động.

Tay cầm đũa của Sở Hồi Chu dừng lại, nhìn về phía anh.

Mộc Liên Khê ngập ngừng tiến lại gần đĩa cơm của đối phương một chút. Sở Hồi Chu cũng không ngăn cản anh, cứ thế từng bước một tiến tới sát mép đĩa cơm của Sở Hồi Chu.

Tình cờ có một miếng thịt bò nằm ở mép đĩa, anh dùng vuốt kéo miếng thịt bò lại đây, nhanh chóng kẹp lấy bỏ vào miệng.

“Chưa no sao?”

Mộc Liên Khê liên tục gật đầu.

Sở Hồi Chu lấy đĩa cơm của Mộc Liên Khê qua, phân cho anh một nửa đồ ăn của hắn

“Nhà bếp có thể không biết sức ăn của tiểu quỷ là bao nhiêu, ngày mai ta sẽ bảo bọn họ chuẩn bị nhiều một chút — nhưng cũng đừng ăn quá nhiều, nếu không dạ dày sẽ không thoải mái.”

Khi đầu bếp từ phòng bếp tới lấy đĩa, Sở Hồi Chu đã bảo ông ta sau này hãy nhân khẩu phần ăn của trẻ con lên gấp ba.

"Thượng tướng, quỷ con khẩu vị không giống người lớn, chúng không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ bị chứng khó tiêu..."

Mộc Liên Khê vừa ăn xong cơm của Sở Hồi Chu, ngồi phịch xuống ghế sô pha, lười biếng xoa bụng tiêu hóa, nghe vậy lăng long lóc quay người lại muốn phản đối – cái bụng tròn bị kẹt trên ghế sô pha, một lúc sau Mộc Liên Khê còn chưa lật lại được.

Tiểu quỷ cứng người vì xấu hổ một lúc, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi ngã ngửa ra sau.

Dù sao buổi tối cũng không có chuyện gì xảy ra... Trong phòng rất ấm áp, ngủ ở đây cũng không sao cả.

Cách đó không xa, Sở Hồi Chu nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Nhưng hôm nay nó ăn chưa đủ no nên ta mới phân cho nó một phần ba đồ ăn .”

“Không thể làm như vậy đâu ạ, hôm nay phòng bếp chuẩn bị phần cơm trẻ con cho tiểu quỷ cũng chuẩn bị nhiều hơn bình thường một chút, không thể nào lại không no ?”

Sở Hồi Chu cau mày, vẫy tay với anh: “Tể Tể, lại đây.”

Mộc Liên Khê trong lòng thở dài, dùng đôi cánh đỡ người lật dậy, chậm rãi chạy đến bên người Sở Hồi Chu, rất nhanh đã bị hắn ôm bụng nâng lên.

Nhóc con có dạng tam đầu thân, bụng hơi phình ra, khiến nó trông còn tròn trịa hơn cả đầu của tiểu quỷ.

Sở Hồi Chu lòng bàn tay khéo léo xoa bụng, đem lông tơ mềm mại xoắn thành một lùm.

“Ta vuốt bụng nó thấy cũng không phải quá no, có lẽ ta nuôi phải một tiểu quỷ giỏi ăn uống."

Đầu bếp là một người đàn ông Beta trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có lẽ đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy một con quỷ con. Ông ấy tò mò theo dõi động tác của Sở Hồi Chu, ngồi xổm xuống, nhìn vào bụng tiểu quỷ.

Trước khi Mộc Liên Khê dùng đuôi che bụng mình lại, Sở Hồi Chu đã nhanh trước một bước, ôm anh vào lòng.

Anh còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị cọ vào quần áo, thiếu chút nữa không thở nổi.

“Ông đang nhìn đi đâu vậy?”

Mộc Liên Khê: “...”

Đầu bếp sửng sốt một chút, không nhận ra việc mình vừa làm là đang tọc mạch vào điều riêng tư mà không được Thượng tướng cho phép.

“Thuộc hạ là lo lắng tiểu ác ma ăn quá nhiều, muốn xem rốt cuộc tiểu quỷ này đói đến đâu, còn không khống chế được lượng thức ăn đã ăn..."

Hơn nữa một cái tiểu ác ma như vậy, còn chưa đủ lông đủ cánh, ông chỉ xem bụng một chút thôi mà? Có thể nhìn được cái gì nữa sao?

Giọng điệu của Thượng tướng nghe như thể ông ta đã nhìn thấy thứ gì đó mà lẽ ra ông không nên thấy…

Mộc Liên Khê bị Sở Hồi Chu ôm đến ngạt thở, cố phát ra một tiếng “Oa” trầm thấp ra hiệu hắn buông ra.

Sở Hồi Chu thả lỏng một chút, nói với đầu bếp.

“Nó ở dị tộc chắc chắn sẽ không chịu đói… Như vầy đi, chờ ngày mai quần áo cho nó đưa đến rồi, ngươi có thể cách lớp quần áo xem xem nó có ăn quá nhiều hay không. Ngày mai cứ chuẩn bị bữa ăn gấp ba lần.”

Đầu bếp vẻ mặt khó giải thích, nhưng ông không thể làm trái mệnh lệnh của Thượng tướng, ông gật đầu.

"Vâng, Thượng tướng."