Chương 16: Hiểu rồi???

Dưới ánh mắt kinh sợ của đồng học xung quang, Lăng Mộc chửi thầm một tiếng, nghiến răng nghiến lợi mà đứng dậy chạy chậm qua chỗ Khâu Chấn Dương.

“Ngươi làm cái gì vậy?”

Bị trừng mắt đầy hung tợn, tươi cười trên mặt Khâu Chấn Dương không có nửa điểm thu liễm, còn đưa nước qua rồi nói: “Mua nước tương đối nhiều, chủ quán tặng ta một bình, vừa lúc cho ngươi, cầm lấy đi.”

Hắn để ý từ lúc chấp hành quân huấn, Lăng Mộc dường như không mang nước theo, hai má ửng đỏ cùng môi khô đến tróc da. Khâu Chấn Dương biết nếu mình đem nước đưa cho y, Lăng Mộc có thể sẽ không nhận, bởi vậy mới mượn danh nghĩa đưa nước cho bạn học, đem “Bình nước khuyến mãi” đưa cho Lăng Mộc.

Có đôi khi vì để đưa nước cho người khác, còn phải kéo theo cả trăm người làm đệm lưng.

“Ta không cần, ngươi cho người khác đi.” Chỉ là Lăng Mộc còn ngoan cố hơn cả những gì Khâu Chấn Dương nghĩ, trực tiếp cự tuyệt rồi xoay người rời đi.

Khâu Chấn Dương “Ai” một tiếng, cuống quít giữ chặt cổ tay của Lăng Mộc, nhịn không được nói: “Phải không? Hai ta đều đã trở thành bạn cùng phòng rồi, chỉ là một bình nước thôi mà ngươi cũng không muốn nhận sau? Ta còn tưởng rằng quan hệ của chúng ta không đến nỗi nào, dù sao thì em gái ngươi cũng thích ta như vậy mà…”

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Nghe thấy Khâu Chấn Dương đem chuyện hai người ở chung ra nói, Lăng Mộc lập tức nóng nảy, bất chấp hiện tại hai người đang trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, giơ tay lên bưng kín miệng của Khâu Chấn Dương.

Kỳ thật lúc Khâu Chấn Dương nói câu đó đã cố ý hạ giọng rồi, ngoại trừ hai người bọn họ thì không ai nghe thấy cả, nhưng Lăng Mộc quá mức nhạy cảm nên vẫn bị kí©h thí©ɧ.

“Ngươi muốn cho tất cả mọi người biết phải không?” Lăng Mộc đè thấp giọng cảnh cáo, y thật sự không hiểu Khâu Chấn Dương, nếu người hiện tại hắn thích là Trình An An, vì sao trước mặt nhiều người như vậy lại làm ra loại chuyện này, hắn không sợ Trình An An tức giận sao?

Khâu Chấn Dương chớp chớp mắt, bàn tay che miệng mình khô ráo thoải mái không có chút mồ hôi nào, ngược lại có một cổ hương thơm ngọt ngào, phảng phất từ chóp mũi chui vào trong đầu, làm hắn chợt hoảng hốt trong vô thức mà vươn đầu lưỡi liếʍ nhẹ một cái…

“Ta dựa Khâu Chấn Dương ngươi mấy cái JJ!” (Tomato : Nguyên văn “我靠邱振阳你个几把” Câu chửi thôi mọi người ạ, nhưng không biết dịch sao cho hợp lý nên mình để trừu tượng thế luôn.)

Lăng Mộc đột nhiên hét lớn khiến cho mọi người đang nhìn về phía này đều chấn động, lại giật mình nhìn về phía dưới Khâu Chấn Dương.

Cái gì? Cái gì mấy cái? Khâu Chấn Dương… Mấy cái?

Đỉnh lên???

Trong thời gian ngắn, tầm mắt tất cả mọi người đều dừng ở chỗ khó miêu tả trên người Khâu Chấn Dương, những Omega gần đó như muốn đem mắt trừng ra ngoài.

Nhưng thực hiển nhiên hy vọng của bọn họ đều vô ích, cho đến khi xác định được chỗ kia của Khâu Chấn Dương gió êm sóng lặng, mọi người mới xác định được “Mấy cái” trong miệng của Lăng Mộc bất quá chỉ là hình dung từ thôi.

Tầm mắt nóng bỏng của mọi người khiến cho Lăng Mộc hận không thể tìm cái khe đất chui vào! Y đột nhiên rút tay về, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay nóng bỏng nhìn đối phương bằng ánh mắt căm tức, trái tim tựa như có nai con đang chạy loạn.

Tim y đập nhanh như muốn nổ tung!

“Khụ, có gì đâu, do ta không kiềm chế được……” Tuy Khâu Chấn Dương cũng không nghĩ rằng mình thế nhưng giữa ban ngày ban mặc lại làm ra chuyện như vậy, vành tai đỏ lên ngượng ngùng cười.

Nhưng hắn giải thích lại càng khiến Lăng Mộc càng thêm xấu hổ và giận dữ, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu, buồn bực cho Khâu Chấn Dương một đấm vào ngực.

“Được rồi được rồi, đừng giận, đều là ta sai, bình nước này coi như là ta xin lỗi ngươi có được không?” Khâu Chấn Dương nhẹ nhàng nắm tay y, nhẹ nhàng dỗ dành, đột nhiên cảm thấy lời này có chút quen tai, “Ngươi cầm đi, giờ nghỉ sắp hết rồi, ta phải về trước đây.”

Dứt lời, Khâu Chấn Dương trực tiếp đem nước nhét vào trong tay Lăng Mộc, mặc kệ biểu tình cứng đờ của Lăng Mộc, xoay người chạy thẳng về lớp mình.

Dư lại Lăng Mộc đứng đó cầm bình nước ném đi cũng không được mà không ném cũng chẳng xong, cuối cùng chỉ có thể cắn răng mang bình nước trở về vị trí của mình.

Lúc này những người xung quanh khe khẽ xì xào, không ít người trộm nhìn Lăng Mộc, không biết đang thì thầm với nhau cái gì.

Có Omega lớn gan liến lại gần Lăng Mộc, hỏi hắn: “Cái kia, Lăng đồng học, cậu cùng cái người tên Khâu Chấn Dương kia có quan hệ gì vậy?”

Lăng Mộc đem nước đặt bên cạnh, nhíu mày không trả lời.

Một tên khác đứng bên cạnh quan sát từ lâu cuối cùng cũng tìm được cơ hội, hừ một tiếng châm biếm nói: “Hỏi cái gì a, chỉ là một bình nước mà thôi, nghĩ Khâu thiếu gia sẽ có tình cảm với mình thật sao? Đê tiện, cũng không biết trong đợt khảo nghiệm đã dùng cách gì câu dẫn người khác, thật ghê tởm!”

Lâm Nặc vẫn còn vì chuyện phát sinh trên tinh hạm mà canh cánh trong lòng, Khâu Chấn Dương vậy mà thừa nhận đánh dấu Lăng Mộc, còn đứng ra bảo vệ y, quả thực khiến cho Lâm Nặc không thể chịu đựng được! Còn có lúc này đây, người ta vậy mà đem nước đến cho Lăng Mộc, máu trong cơ thể Lăng Mộc như đang sôi lên, tức giận không kiềm được.

Những người bên cạnh nghe Lâm Nặc nói, ánh mắt bọn họ nhìn Lăng Mộc có điểm kỳ lạ, coi khinh có khinh thường, hơn nữa vừa rồi Khâu Chấn Dương đến đưa nước khoa trương như vậy, khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra ghen ghét, ánh mắt của bọn họ càng thêm không tốt.

Nhưng Omega chủ động bắt chuyện với Lăng Mộc lại không chịu được, nâng cằm nói chuyện với Lâm Nặc: “Ngươi bị cái gì vậy! Khâu đồng học kia còn chưa nói gì, vậy mà ngươi đã ở đây nói những điều vô căn cứ. Chúng ta đều có mắt cả, là Khâu đồng học tự nguyện sang đây đưa nước, liên quan gì đến ngươi a!”

Omega này tên là Quản Đường, trong nhà có buôn bán nhỏ, bởi vậy tính cách tương đối hoạt bát, đi theo cha mẹ tiếp xúc với xã hội nhiều, mỗi người đều có cách so sánh riêng, không dễ bị Lâm Nặc lừa như những Omega khác.

“Ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện như vậy với ta?” Lâm Nặc nổi giận, vậy mà có người bênh vực Lăng Mộc, còn chỉ trích mình!

Quản Đường không cam lòng yếu thế: “Ta nói là chuyện của ta? Ngươi có ý kiến gì!”

Omega cãi nhau thanh âm rất chói tai , giống hai con chim sẻ đang kêu bên tai từ đợt này đến đợt khác. Lăng Mộc nghe muốn nứt cả đầu, túm lại cái người đang đứng dậy cãi nhau với Lâm Nặc, vô ngữ nói: “Được rồi.”

Quản Đường bị khuyên cuối cùng cũng chịu dừng lại, quăng ánh mắt xem thường về phía Lâm Nặc rồi ngồi xuống, còn cố ý đưa lưng về phía cậu ra, khiến cho Lâm Nặc tức muốn chết.

“Ai nha, tớ thấy cậu ta chắc chắn đang ganh tị với cậu! Lăng Mộc, cậu đừng nhường cậu ta, tớ thấy cậu thật sự lớn lên rất biết cách đánh nhau, lần sau cậu cứ trực tiếp đánh qua là được!”

Lăng Mộc lớn lên rất biết đánh nhau: “…”

Omega đanh đá như vậy lần đầu tiên y mới thấy, đương nhiên ngoại trừ cái tên Lâm Mặc gia hỏa đáng ghê tởm kia.

Bên này ồn ào đến long trời lở đất, Trình An An bên kia lại là an tĩnh đến quỷ dị.

Người của ban Omega1 đều đang âm thầm mà đánh giá Trình An An, trên mặt đầy thần sắc như đang xem kịch. Tất cả mọi người đều cho rằng Khâu Chấn Dương sẽ mang nước đến cho Trình An An, nhưng người ta vậy mà cư nhiên mang nước cho một Omega đầy mặt dữ tợn, không hề có chút dính dáng gì đến hai chữ xinh đẹp. Chẳng lẽ, Khâu thiếu gia thật sự đổi mục tiêu rồi sao?

Quý Thanh có quan hệ tốt với Trình An An vẻ mặt hoang mang, như sợ biểu tình trên khuôn mặt Trình An An không đủ khó coi, kéo tay hỏi: “An an, đó là ai a? Khâu Chấn Dương sao lại đưa nước cho y? Nước kia không phải nên đưa cho ngươi sao?”

Người trước đó trào phúng Trình An An tức khắc đắc ý chen vào nói: “Còn có thể vì sao nữa? Người ta chắc chắn không còn thích Trình An An nữa, chuyển mục tiêu, chuyện đã rõ ràng như vậy rồi còn gì!”

Mọi người xung quanh cười nhạo một tiếng, trước đó được nghe về chuyện Khâu Chấn Dương theo đuổi Trình An An, có không ít người ganh tị, lúc này cười nhạo hai tiếng có cảm giác dễ chịu hơn.

“Ta lại chưa cùng hắn có bất cứ mối quan hệ gì, các ngươi nói như vậy để làm gì?” Trình An An trầm mặt nhìn một vòng những người xung quanh, ánh mắt u ám khiến cho mọi người im bặt.

Không khí càng thêm kỳ lạ hơn.

Khâu Chấn Dương không biết chuyện xảy ra ở hai lớp, hắn lúc này đã trở về lớp, mở bình nước của mình ra uống, một bình nước đầy rất nhanh đã thấy đáy.

“Hô, thật sảng khoái a!” Khâu Chấn Dương lau miệng, đem bình không đặt trên mặt đất, vẻ mặt thoải mái.

“Chấn Dương, cậu mới đưa nước cho ai vậy?” Trác Hàng vẻ mặt khó coi nhìn huynh đệ của mình, Trác Hàng cảm thấy chắc mình bị mù rồi, sao Khâu Chấn Dương có thể đưa nước cho một Omega vừa hung dữ vừa không giống Omega kia được?

Viên Thần Vũ lúc trước ở trên tinh hạm đã gặp qua Lăng Mộc rồi, nhưng vì bản thân hay quên, cho nên sau đấy không nhớ tìm Khâu Chấn Dương để hỏi, nên hiện tại vẻ mặt có phần bối rồi.

Đừng nói là bọn họ, những bạn học khác cũng như vậy, cũng đang nhìn Khâu Chấn Dương chờ hắn trả lời.

“Lăng Mộc a, là của tớ… bạn.” Hắn cười cười.

“Bạn? Từ khi nào cậu quen một người bạn như vậy?” Trác Hàng lẩm nhẩm lầm nhầm, trong lòng vẫn là có chút không thể tin được.

“Y là một người rất tốt, sau này tớ sẽ thường xuyên đi tìm y, cho nên thái độ của mấy cậu đứng đắn hơn giúp tớ cái, đừng có như thế này như thế kia.” Khâu Chấn Dương liếc mắt nhìn Trác Hàng, hắn biết vẻ ngoài Lăng Mộc không hợp thẩm mỹ của thế giới này, nhưng hắn vẫn nhịn không nổi bạn của mình xem nhẹ Lăng Mộc.

“Biết biết, bạn của cậu chính là bạn của chúng tớ.” Viên Thần Vũ vỗ vỗ bả vai Khâu Chấn Dương, Trác Hàng nhìn thấy hắn mang thần sắc nghiêm túc, cũng gật đầu theo.

Nếu là bạn của huynh đệ, vậy cũng chính là bạn của bọn họ.

Khâu Chấn Dương vừa lòng, vỗ vỗ bả vai của bọn họ: “Được rồi, lần sau có cơ hội giới thiệu mọi người cho nhau làm quen.”

Chuyện hôm nay trở thành vấn đề bàn luận của rất nhiều người vào cả một buổi chiều, chỉ là tất cả đương sự đều im lặng, vì vậy bát quái cũng liền dừng lại.

Ngày đầu quân huấn coi như nhẹ nhàng, thời điểm giải tán tương đối sớm, mọi người đều còn rất có sức sống, một đám kết bạn nói chuyện phiếm rời khỏi sân thể dục.

Khâu Chấn Dương ngửa đầu ở trong đám người tìm Lăng Mộc, cuối cùng cũng từ trong đám người lùn tìm thấy y, y vừa đội mũ vừa đi về phía cổng trường, chắc là chuẩn bị đón Lăng Đang tan học.

Lăng Đang hiện tại đang học tiểu học, trong trường học có xe con đón đưa, có thể trực tiếp đưa đến cổng học viện Tinh Tế, cũng coi như là an toàn.

Nghĩ như vậy, Khâu Chấn Dương quyết định trước tiên trở về ký túc xá để chuẩn bị cơm chiều.

Thật vất vả mới có thể cùng Lăng Mộc và Lăng Đang ở chung, hắn không thể nào nhìn hai anh em cứ luôn dùng dịch dinh dưỡng qua ngày được. Tuy hiện tại hắn đối với đồ ăn ở tinh tế này không có quá nhiều hiểu biết, nguyên liệu nấu ăn có nhiều cái rất khác với thế giới cũ, nhưng dù sao hắn cũng có kinh nghiệm nhiều năm sống một mình, cũng khá là thích nấu ăn, tin rằng cứ từ từ cố gắng có thể nấu ra được những món ăn ngon.

Sau khi chào tạm biệt Trác Hàng và Viên Thần Vũ, Khâu Chấn Dương liền trở về ký túc xá trước.

Trước tiên hắn vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ một thân mồ hôi trên người, sau đó mang một đầu tóc ướt sũng ra ngoài, tùy tiện mặc một chiếc áo phong và quần đùi rồi đi vào bếp.

Không giống như khi Khâu Chấn Dương đi học trước đây, học viện Tinh Tế cho phép học viên tự nấu ăn, phố thương mại cũng có những loại chợ nhỏ bán thức ăn, mỗi ngày đều có rau dưa thịt tươi mới được chuyển vào học viện.

Bất quá nguyên liệu nấu ăn mấy hôm nay Khâu Chấn Dương đều không cần đi mua, bởi vì thời điểm mấy ngày hôm trước Chu Thấm cùng hắn đi mua đồ để chuyển đến đây, để cho bảo tiêu mua không ít đồ, lấp đầy tủ lạnh, có thể ăn đủ tận mười ngày.