Chương 6: Là ta đánh dấu y

Lăng Mộc nhìn dịch dinh dưỡng bị quăng trên mặt đất, ánh mắt lạnh băng nhìn thếu niên trước mặt này.

Thiếu niên kia một đầu tóc vàng mềm mại, vẻ ngoài ngọt ngào, dáng người nhỏ xinh, nhưng biểu tình lúc này lại không đẹp chút nào, tràn ngập ý châm chọc.

“Làm sao, không nói được? Ngươi không có biện pháp chứng minh ngươi không gian lận, thì nhanh chóng tự thú với lão sư đi.” Thiếu niên tóc vàng biểu tình kiêu căng, chán ghét trừng mắt với Lăng Mộc, “Ngươi cũng đừng trách ta, là do ngươi quá vô liêm sỉ, thế mà lại dựa vào gian lận để qua mặt, cho dù ngươi đã bị Lâm gia chúng ta đuổi đi, ngươi như vậy cũng khiến cho chúng ta mất mặt!”

Thiếu niên trước mắt này tên là Lâm Nặc, là con trai của Lâm Chí Viễn, người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn thứ ba Liên Bang, đồng thời, cũng là em trai kế của Lăng Mộc. Đương nhiên, từ chuyện Khâu Chấn Dương cùng y từ hôn, Lâm gia liền đem ba mẹ con bọn họ đều đuổi ra ngoài, hai người họ liền không còn quan hệ gì nữa.

“Không gian lận.” Lăng Mộc lạnh lùng mở miệng.

Nhưng Lâm Nặc lại không tin: “Không cùng người khác tổ đội, chỉ dựa vào một Omega như ngươi, căn bản không có khả năng lấy được nhiều tinh hạch như vậy, ngươi cho rằng chúng ta đều là đồ ngu sao?”

Một đám cả nam lẫn nữ phía sau Lâm Nặc sôi nổi hưởng ứng, ánh mắt nhìn về phía Lăng Mộc tràn ngập khinh thường.

Lăng Mộc thật sự không muốn cùng Lâm Nặc nói lời vô nghĩa, cơm cũng chưa ăn, hừ một tiếng xoay người rời đi. Thân thể hắn vẫn còn không thoải mái, có thời gian đối phó với người này, còn không bằng về phòng ngủ.

“Ai, ta cho ngươi đi rồi sao, ngươi đứng lại đó cho ta!” Lâm Nặc trực tiếp bị làm lơ liền tức giận đến dậm chân, lập tức sai sử một tên Alpha quen biết đi bắt người.

Alpha thân cao chân dài sức lớn, hai ba bước đi qua liền đem người đè lại, khóa chặt hai cánh tay y, thậm chí cúi đầu uy hϊếp: “Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn chút đi, Omega giống như ngươi, ta cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc.”

Lăng Mộc tức khắc không thể động đậy, nghiến răng nghiến lợi ra sức giãy giụa, nhưng một chút cũng không có hiệu quả, chỉ biết rống lên đầy căm hận: “Các ngươi con mẹ nó có bệnh à!”

Lâm Nặc thấy y bị chế trụ, tức khắc sảng khoái không ít, kiêu căng ngạo mạn mà đi tới, đang định nói gì đó, đôi mắt lại đột nhiên trừng lớn.

“Ngươi, ngươi bị đánh dấu?!”

Thời điểm rời phòng Lăng Mộc mặc một chiếc áo cao cổ, thậm chí dùng miếng dán tin tức tố dán miệng vết thương lại, ngăn cách tin tức tố của Khâu Chấn Dương. Nhưng dù sao thì y cũng không nhìn thấy miệng vết thương, miếng dán tin tức tố bị dán lệch một chút, có một ít dấu răng vẫn lộ ra ngoài, hiện tại bị tên Alpha khóa chặt hai tay, lại giãy giụa một phen, dấu răng liền từ cổ áo lộ ra ngoài.

Tiếng quát của Lâm Nặc không nhỏ, lại bởi vì bên này tụ tập một đám Omega, khiến rất nhiều người chú ý đến, nên lúc này khiến cho càng nhiều người biết chuyện Lăng Mộc đã bị đánh dấu.

Lâm Nặc còn không chê lớn chuyện, mắt trợn to cố ý kinh ngạc nói: “Lăng Mộc, ngươi không phải vì để thông qua khảo nghiệm, bán thân đấy chứ?”

“Câm miệng, cút ngay cho ta!” Lăng Mộc tức giận đến đôi mắt cũng đỏ cả lên, ánh mắt người xung quanh toàn bộ đều tập trung ở trên người y, có khϊếp sợ, có nghi hoặc, nhưng càng nhiều hơn là ghê tởm.

Đối với lời nói của Lâm Nặc, đa số mọi người đều lựa chọn tin tưởng, dù sao trong lịch sử của học viện Tinh Tế chưa bao giờ xuất hiện một Omega có thể tự mình vượt qua khảo nghiệm. Mà nhìn bộ dáng Lăng Mộc, một chút cũng không giống bộ dáng của một Omega thơm thơm mềm mại, nhìn còn rất hung ác, chỉ sợ sẽ không có Alpha nào tự nguyện giúp đỡ, cho nên y chắc chắn bán thân để đổi lấy tinh hạch!

Trong khoảng thời gian ngắn, những học viên đang xem bát quái gần đó bắt đầu thảo luận, chỉ chỉ trỏ trỏ Lăng Mộc.

“Trời ạ, thế mà lại có một Omega không biết xấu hổ như vậy, quá mất mặt……” Một Omega khác lôi kéo em gái của mình, ánh mắt đầy ghê tởm.

“Trời, vậy mà có người nguyện ý đổi? Ta nhìn hắn bộ dáng cứng rắn như vậy thì hoàn toàn không có hứng thú.” Những Alpha tụ tập với nhau khinh thường ra tiếng.

“Làm Omega thật tốt, lớn lên bộ dáng như vậy vẫn có người nguyện ý đổi.” Nhóm Beta cũng lên tiếng nhưng không lộ mặt ra.

Âm thanh ồn ào truyền vào trong tai dần trở nên dần xa xôi, Lăng Mộc không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn không thể thành công thoát ra. Y há to miệng thở hổn hển, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Lâm Nặc đứng cách đó không xa cười đến đắc ý, những vết xanh tím trên người chưa biến mất càng thêm đau.

Luôn như vậy, Lâm Nặc luôn như vậy! Rõ ràng mình từ trước đến nay chưa hề đắc tội cậu ta, thậm chí tránh còn không kịp, nhưng cậu ta vẫn luôn có thể tìm rất nhiều lý do để bắt lỗi y!

Trước đây cậu ta bịa chuyện trước mặt mẫu thân y, khiến cho mẫu thân đem y nhốt trong phòng dùng roi đánh, ở trường thì nói dối với lão sư và bạn học khiến bọn họ chán ghét y! Hiện tại y đã rời khỏi Lâm gia, vậy mà cậu ta vẫn không buông tha!

Ánh mắt Lăng Mộc tràn đấy hận ý, mà ánh mắt Lâm Nặc cũng dần trở nên ghen tị.

Nguyên nhân mà cậu ta luôn kiếm chuyện với Lăng Mộc chỉ có một, đó chính là Lăng Mộc từng cùng với tiểu thiếu gia của Khâu gia đính hôn! Rõ ràng chỉ là một tên xấu xí thô bỉ, vậy mà có thể đính hôn với người cao quý như vậy, đó chính là mục tiêu từ nhỏ của cậu ta! Điều này làm cho Lâm Nặc không thể không hận! Cho dù hiện tại đã giải trừ hôn ước, nhưng oán hận chôn trong lòng vẫn khó phai.

Nơi này âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn, cổ tay của Lăng Mộc cũng bị Alpha kia siết chặt đến đỏ lên.

Y dường như đã trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trỏ, trở thành đối tượng mà mọi người ghê tởm, bọn họ có thể nhiệt tình nhục mạ y, nhiệt tình phỉ nhổ y, tất cả, toàn bộ đều là vì vết đánh dấu sau cổ y.

Lâm Nặc trào phúng (chế giễu), khóe miệng gợi lên một tia sung sướиɠ.

Mặc kệ Lăng Mộc thông qua khảo nghiệm như thế nào, thì sau này thanh danh của y trong học viện Tinh Tế cũng không bao giờ tốt lên được.

Ngay lúc Lâm Nặc còn đang rất đắc ý, từ trong đám người truyền đến một giọng nói.

“Là ta đánh dấu y.”

Giọng nói quan thuộc khiến cho Lăng Mộc nhẹ run lên, y trừng đôi mắt đỏ lên quay đầu đi, thẳng tắp đối diện với ánh mắt đầy tức giận của Khâu Chấn Dương.

Lời này vừa thốt ra khiến mọi âm thanh xung quanh đều im bắt, Khâu Chấn Dương đẩy đám người ra bưng dĩa đồ ăn đi tới, không nói hai lời trực tiếp đem dĩa đồ ăn ném lên đầu của tên Alpha đang kiềm chế Lăng Mộc.

Tên Alpha kia hoàn toàn không đoán trước được Khâu Chấn Dương sẽ làm như vậy, nháy mắt sững sờ tại chỗ. Đến khi canh và đồ ăn đáp lên đầu hắn ta, mới đột nhiên rống giận, lập tức buông Lăng Mộc ra muốn đấm một đấm về phía Khâu Chấn Dương.

Trước ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, Khâu Chấn Dương nhẹ nhàng ngăn lại nắm đấm của tên Alpha kia, thậm chí nhẹ nhàng nghiêng người, dễ dàng đem người ném ra ngoài, hung hăng ngã trên đất.

Lăng Mộc bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc một chút, khẽ nhếch môi nhìn về phía Khâu Chấn Dương, người sau cũng không thèm liếc mắt nhìn tên Alpha kia một cái, trực tiếp đi đến trước mặt y, cúi đầu nhẹ nhàng nâng lên cổ tay của y, nhìn vết bầm phía trên mà đau lòng nói: “Rất đau đúng không? Đợi lát nữa ta giúp ngươi thoa thuốc.”

Cảm xúc ấm áp khiến cho Lăng Mộc co rúm lại một chút, y gắt gao mím môi, theo bản năng rút tay về, thậm chí lui về phía sau một bước.

Khâu Chấn Dương tay cứng lại tại chỗ, trong lòng không khỏi thở dài.

Có vẻ tiểu đáng thương này vẫn rất phản cảm khi mình lại gần a.

Bên này Khâu Chấn Dương vẫn còn thở dài, bên kia tên Alpha đó đã lại muốn dùng nắm đấm chạy tới, chỉ là giữa đường lại bị một tên nam sinh khác ngăn lại.

Viên Thần Vũ cười hì hì nhìn hắn ta, lắc đầu nói: “Ta khuyên ngươi đừng khıêυ khí©h hắn, tên tiểu tử Khâu Chấn Dương kia, một đánh mười không cần thở dốc, huynh đệ vẫn là nên đừng đi tìm chết.”

Tên Alpha tức giận không nhẹ, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục chạy qua, chủ yếu là bởi vì cái tên nhảy ra từ trong miệng Viên Thần Vũ.

Khâu Chấn Dương, hạng nhất khảo nghiệm nhập học, con thứ của thủ tịch quân đoàn thế gia Khâu gia, người thừa kế duy nhất của dược tề thế gia Chu thị, người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính lớn nhất Liên Bang.

Hắn…… là tồn tại mà mình không thể trêu vào!

Thân thế hiển hách như vậy, Khâu Chấn Dương kỳ thật cũng được xem là hồng nhân chi nhất của tinh tế rồi, lại bởi vì cùng lớp, đại đa số học viên đều biết Khâu Chấn Dương.

“Khâu, Khâu Chấn Dương?” Lâm Nặc cuối cùng cũng có phản ứng, cau mày lại gần một chút, rụt rè đánh giá Khâu Chấn Dương.

“Xin chào.” Khâu Chấn Dương gật đầu, nâng nâng mí mắt liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lại quay trở về trên người Lăng Mộc.

Thân là một Omega, lại là một Omega có giá trị nhan sắc cao, đây là đầu tiên Lâm Nặc bị người khác ngó lơ như vậy. Nhưng với thân phận của Khâu Chấn Dương, hắn hoàn toàn có quyền kiêu ngạo. Lâm Nặc nhìn sườn mặt anh tuấn (đẹp trai) của hắn, tim đập nhanh, cắn môi hắng giọng nói, dùng giọng điệu càng thêm quyến rũ: “Khâu đồng học, ngươi vừa rồi nói, là ngươi đánh dấu Lăng Mộc?”

Cơ thể Lăng Mộc run lên, vẻ mặt căm thù nhìn về phía Lâm Nặc.

Khâu Chấn Dương hơi nhích người che trước người Lăng Mộc, thản nhiên trả lời: “Không sai, người đánh dấu Lăng Mộc là ta, nhưng chuyện này cũng là chuyện ngoài ý muốn, Lăng Mộc đồng học đa phần là do bị bắt ép, chuyện đánh dấu này hoàn là do ta tùy hứng mà ra.”

Đồng học xung quanh đều bừng tỉnh, không nghĩ tới chuyện lại diễn biến như vậy. Nhưng đại đa số mọi người hiển nhiên không tin tưởng được, bao gồm cả Lâm Nặc.

Dù sao thì chuyện Khâu Chấn Dương đến Lâm gia từ hôn, hầu như ai cũng biết! Khi đó Lâm Nặc tránh ở trên cầu thang quan sát, cậu ta nhớ rất rõ thái độ cùng vẻ mặt chán ghét của Khâu Chấn Dương đối với Lăng Mộc khi đó, làm sao hắn có thể đánh dấu Lăng Mộc được?

Lâm Nặc hô hấp dần trở nên nhanh hơn, Khâu Chấn Dương sẽ nguyện ý đánh dấu Lăng Mộc sao? Cậu ta không tin!

“Khâu đồng học, nhất định là do Lăng Mộc câu dẫn ngươi đúng không? Hắn có phải hạ cấm dược gì cho ngươi không, khiến cho ngươi không thể cự tuyệt hắn? Nếu không, loại người như hắn, ai sẽ nguyện ý đánh dấu hắn a!” Lâm Nặc ghen ghét đến phát cuồng, bắt đầu nói không lựa lời, “Tiện nhân này quá không biết xấu hổ, rõ ràng Khâu đồng học đã từ hôn rồi, hắn thế mà còn làm ra loại sự tình này, không khác gì người mẹ đê tiện của hắn!”

“Ngươi đánh rắm!” Lăng Mộc lập tức bị chọc giận, trực tiếp vén tay áo tiến lên muốn xông tới.

Trước đây Lăng Mộc vì không muốn nhận trợ cấp sinh hoạt phí của Lâm gia, cho nên vẫn luôn đi làm thuê để sống, bởi vì mình là Omega cùng với cách đối nhân xử thế của mình, không biết đã đắc tội bao nhiêu người, cho nên luyện ra khả năng đánh nhau rất giỏi. Nếu đánh với Alpha thì không có phần thắng, nhưng đối với Beta thì chưa chắc, càng đừng nói là với Omega thấp hơn mình một cái đầu.

Trong lòng Lăng Mộc hiện tại chỉ có một ý niệm, chính là đem tên Lâm Nặc này đánh thành đầu heo!

Thời điểm y nắm tay chuẩn bị lao qua, bên hông căng thẳng, trực tiếp bị người nào đó nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.