Chương 39

Sau một hồi biến hóa vi diệu, Lạc Thiên Từ cùng Long Thiên Kỳ trở về phòng, tâm trạng ổn định, song phương vui vẻ.

Chẳng qua, đêm nay lại có vài người khó ngủ.

Ví dụ như, Lục Lăng Tiếu.

"Ngươi có cút đi không hả!??" Lục Lăng Tiếu cắn răng đẩy mạnh cái tay hư đốn của người nào đó, đang sờ mò lung tung trên người mình.

Mộ Phong Thiên bày một nụ cười ôn nhu, trông khá chính trực, tuy nhiên, hành động của y chẳng khác gì lưu manh. "Ta không ngủ được."

Lục Lăng Tiếu 'bép' một cái, tát lên mặt y. "Không ngủ được thì kệ ngươi! Liên quan gì mà đến làm phiền lão tử!"

Mộ Phong Thiên thoải mái đưa mặt ra đỡ, có lẽ tại mặt y quá dày, đến mức làm tay Lục Lăng Tiếu ẩn ẩn đau, còn mặt y chả lưu dấu nào. "Chúng ta đều không ngủ được, vậy, nên làm ít chuyện chính sự đi."

Lục Lăng Tiếu đột nhiên thấy ớn lạnh sống lưng, bỗng, cảm nhận được có thứ gì đó cứng cứng, lại mềm mềm chọt chọt vào mông mình, sau đó đột nhiên hiểu 'chính sự' mà y nhắc là gì, lập tức dùng hết sức đẩy Mộ Phong Thiên xuống giường, nghiến răng ken két nhìn y. "Tự xử đi thứ dê cụ!"

Mộ Phong Thiên có lẽ không ngờ được y đột nhiên đẩy mình xuống, tuy tư thế hơi thất thố, nhưng bản mặt vẫn đáng đánh như thế. "Đã có ngươi rồi, ta còn cần tự xử làm gì?"

Lục Lăng Tiếu mặt càng đen hơn. "Ta không phải công cụ tiết dục của ngươi! Cút cút cút! Cút đi! Cút! Cút ngay và luôn!"

Mộ Phong Thiên lập tức đứng dậy, nghiêm túc nhìn hắn, nhẹ giọng nói. "Ta không có coi ngươi là công cụ tiết dục, vĩnh viễn cũng không." Không phải không thể, mà là không nỡ, y vĩnh viễn không có bất cứ suy nghĩ gì muốn tổn hại hắn, vĩnh viễn muốn bảo hộ hắn, chẳng qua, từ lúc chuyện kia xảy ra, việc này ngày càng khó khăn, sự tin tưởng hắn dành cho y, đã bị bào mòn gần hết từ ngày hắn đến thế giới này.

Lục Lăng Tiếu dường như không nghe y nói, miệng phun toàn một chữ "Cút!".

Thế nhưng, Mộ Phong Thiên là ai chứ? Y có thể dễ dàng chế trụ được hắn bằng vũ lực, hơn hắn gần như tất cả mọi mặt, kể cả da mặt, đánh hắn còn phải sợ đau tay, vậy, N chữ 'cút' của Lục Lăng Tiếu có làm y phẫn nộ mà rời đi không?

Kết quả, không cần nói cũng biết, Mộ Phong Thiên lần nữa leo lên giường Lục Lăng Tiếu, ôn nhu ôm hắn vào ngực, thì thầm bên tai hắn một câu. "Ngủ đi, ngoan, ta thề với trời, ta sẽ không động thủ với ngươi."

Tối đó, Lục Lăng Tiếu mất ngủ.

...

Sáng hôm sau, Lạc Thiên Từ đến tìm Lục Lăng Tiếu, tính hẹn chiều cùng bàn chuyện.

Nghe tiếng gõ cửa, Mộ Phong Thiên đã xiêm áo gọn gàng, bước ra mở với một phong thái lãnh khốc không sai vào đâu được.

"Ai?"

Lạc Thiên Từ vừa thấy y thần thanh khí sảng, đã biết tối qua chắc mẩm Lục Lăng Tiếu ngủ không được ngon rồi. "Ta qua tìm tiểu Lăng."

Mộ Phong Thiên nhíu mày, có chút khó chịu, chưa kịp đáp lời Lạc Thiên Từ thì Lục Lăng Tiếu bước loạng choạng tới trước mặt Lạc Thiên Từ.

Đầu tóc rối loạn, y phục nhăn nhúm, hơi lộ ra phần ngực trắng nõn, mặc dù không có dấu vết của một đêm hoan ái, nhưng mắt thì vừa thâm vừa sưng, miệng thì hơi khô, còn có vết máu.

Lạc Thiên Từ: ". . ." Chắc là hôm qua kịch liệt lắm.

"Tiểu Tử, ngươi tìm ta có việc gì thế?" Lục Lăng Tiếu ngáp ngắn ngáp dài cuối cùng cũng bật ra được một câu.

"À, tính hẹn ngươi đến phòng viện trưởng bàn chút chuyện..."

"Đi! Đi! Ta đi!!" Lục Lăng Tiếu cắt ngang lời đi, hăng hái như được tiêm máu gà mà quay vào phòng chỉnh tề y phục.

"... vào chiều nay." Lạc Thiên Từ nói hết câu.

Mộ Phong Thiên mỉm cười nhìn Lục Lăng Tiếu vội vàng thay y phục, trong mắt là một mảnh nhu tình, cứ như một giây tiếp theo có thể hóa thành một suối nước.

Lạc Thiên Từ: ". . ." Má nó! Tưởng mình các ngươi yêu nhau à!??

Lục Lăng Tiếu thay xong, bước ra nhìn Lạc Thiên Từ với ánh mắt lấp lánh, hẳn là không kịp nghe vế sau, vì vậy, Lạc Thiên Từ đánh phải lặp lại.

Lục Lăng Tiếu có vẻ không mất hứng, ngược lại mắt càng sáng hơn, tay ôm lấy bả vai của Lạc Thiên Từ, nói. "Vậy sáng nay chúng ta liền bồi viện trưởng dạo phố một lát?"

Lạc Thiên Từ giả vờ như không thấy ánh mắt đầy sát khí, sắc bén như một lưỡi kiếm đầy huyết tinh của người nào đó mà ai cũng biết liếc mình, cười cười. "Được, ngươi đến mời viện trưởng, ta đến gọi Khang Hoàng."

Lục Lăng Tiếu gật gật đầu, sau đó chạy thoắt biến.

"Ngươi nên tránh xa hắn một chút." Mộ Phong Thiên bỗng nhiên lên tiếng, sắc mặt không tốt chút nào.

Lạc Thiên Từ khóe môi cong lên, cho Mộ Phong Thiên một ánh mắt không rõ ý vị. "Ngươi, mới là kẻ nên tránh xa hắn ra. Nếu không thể chiếm được hắn, sớm muộn ngươi cũng sẽ chịu không nổi mà hủy hoại hắn. Mà, mặc dù ta cũng không quan tâm mối quan hệ của các ngươi lắm đâu, nhưng nếu còn tiếp tục như thế, sớm muộn, ta cũng sẽ gϊếŧ ngươi."

Mộ Phong Thiên động mày, động luôn sát khí, cười nhẹ. "Chỉ với ngươi?"

Lạc Thiên Từ quăng lại một câu cho y rồi đi mất. "Ha, ai biết được."