Chương 6

Lạc Thiên Từ và Khang Hoàng trở về hang động định thu gom đồ đạc rồi đi. Nhưng thực ra thì cả hai cũng chỉ có hai cái áo khoác ngoài bỏ một số thứ thôi, ngoài ra cũng chẳng còn gì.

Hai người đi mãi đi mãi. Cuối cùng phát hiện mình bị lạc. Trên đầu như có một hàng quạ bay qua.

Não của Lạc Thiên Từ bắt đầu đi vào hoạt động với công suất mãnh liệt, nhớ lại mình viết gì.

"Phong Tử Hiên sau khi được Khang Hoàng chữa trị, liền được hắn dẫn ra khỏi khu rừng."

Một cái hố đào không lấp.

Ôi thanh niên...!

Lúc mới viết cũng không nghĩ đến việc logic hay không logic gì đâu.

Thần y 'Khang Hoàng' lạc vào rừng mới phát hiện Phong Tử Hiên bị thương, mà tại sao dẫn được hắn ta ra hỏi rừng?

Chẳng lẽ...

"Tiểu Hoàng này, cậu cảm thấy đường nào cậu thích thì đi." Lạc Thiên Từ ôn hòa nhìn hắn.

Khang Hoàng rùng mình một cái.

Tiểu Tử càng ngày càng đáng sợ!

Hắn nhìn xung quanh một chút, cũng chẳng thấy hứng thú chỗ nào để đi...

Bỗng nhiên, trong đầu Khang Hoàng lướt qua một tia không rõ.

Hắn vỗ vỗ Lạc Thiên Từ đi về phía trên phải.

Y vuốt cằm, thôi thì cứ thử đi, dù sao cũng lạc đường rồi, lạc nữa cũng chả có việc gì.

Kết quả chính là hai người vào sâu hơn trong rừng.

Đừng bao giờ tin tưởng vào Khang Hoàng! Hắn chính là một kẻ mù đường chính hiệu! Ngày xưa cũng là Lạc Thiên Từ đi cùng hắn nếu không thì hắn cũng không còn về được cô nhi viện nữa!

Đầu Lạc Thiên Từ chảy ba vạch hắc tuyến. Đi cũng đến giữa trưa rồi, hẳn là Khang Hoàng cũng đang đói bụng lắm...

"Tiểu Hoàng này, thôi thì ta làm nhà trong rừng này sống cũng được." Cũng phải chờ đến khi kịch tình kết thúc, Phong Tử Hiên tự tử mới có khả năng về nhà chứ biết sao bây giờ? Tham gia vào kịch tình chỉ sợ chưa về đã chết!

Lạc Thiên Từ nhìn xung quanh, đôi mắt sáng lên, có một khoảng trống rất thích hợp để làm nhà.

Nhưng mà... rìu không có, dao không có, lấy gì chặt cây đây?

Như nhìn thấu được suy nghĩ của Lạc Thiên Từ, Khang Hoàng cười cười, lấy ra trong túi áo một cục sắt để mài dao.

Lạc Thiên Từ cảm thán, hắn quả là một cái hành lý di động, hồi còn ở cô nhi viện, Khang Hoàng chính là mang trên người một đống thứ, không thiếu cái gì, gặp được hắn trong rừng mà biết nấu ăn thì không lo chết đói.

Y dùng nó mài vào một hòn đá lớn, không bao lâu sau, liền có một chiếc rìu tạm bợ được ra đời.

"Nhưng Tiểu Tử này... cậu không thấy chỗ này là lạ sao? Đi lâu thế cũng không bắt gặp con vật nào..." Khang Hoàng đột nhiên lên tiếng.

Lạc Thiên Từ nghe vào tai, động tác 'chặt cây' vẫn không dừng lại. Bởi vì y biết rõ, nơi này nguy hiểm thế nào, trong rừng này đương nhiên có thú, nhưng không phải những loài động vật bình thường. Đừng coi thường sự lầy lội của y!

Sư tử có cánh!

Rắn có chân!

Linh khuyển có vuốt rồng!

Thỏ đuôi cáo!

Hồ ly ba trăm đuôi!

Sói trắng phun lửa!

Rất rất nhiều các loài động vật được nâng cấp nhờ bàn tay tài hoa của Lạc Thiên Từ.

Y cảm thấy bản thân vô cùng bất hạnh.

Cái cảm giác thốn đến tận xương tủy.

Nếu lúc đó mình không ảo tưởng sức mạnh, thì bây giờ đã dễ dàng có của ăn rồi.

Cuộc đời là một chuỗi bi thương!

Lạc Thiên Từ chua xót, hít một hơi để lấy lại tinh thần.

Khang Hoàng ở một bên cũng lấy ra dao phẫu thuật để cưa cây cùng bạn.

Sau ba canh giờ thì cây cũng đổ.

Cả hai người bắt đầu cảm thấy rời khỏi hang động kia đúng là quyết định sai lầm nhất trong hai mươi mấy năm đã sống.

Muốn quay lại nhưng một Khang Hoàng thì con cháu Zoro, một Lạc Thiên Từ có trí nhớ siêu phàm nhưng sợ tham gia kịch tình, gặp lại nhân vật chính thì chết không kịp ngáp.

Vì thế, đôi bạn đành làm một túp lều tạm bợ, tính sống qua một tháng, mỗi ngày chặt đi hai cây gỗ, xây từ từ.

Tính ra một cái cây vừa to lại vừa dài, chất lượng gỗ cũng là tuyệt phẩm, mặc dù không nhìn ra đây là loại gỗ gì, nhưng có mùi thơm thoang thoảng. Vì kích thước của nó, nên một cây gỗ có thể chặt ra bốn khúc để làm nhà.

Vấn đề tiếp theo chính là nước uống và thực phẩm.

Thực chất, nước uống thì không cần lo lắng, bởi vì khoảng đất họ ghim để làm nhà rất gần với thượng nguồn của một dòng sông, có thể lấy nước ở đó sinh hoạt.

Nhưng thực phẩm lại là một vấn đề lớn...

Trí tưởng tượng bay cao bay xa của Lạc Thiên Từ đã biến những con cá bình thường trở thành thủy quái! Vảy sắt, mắt đồng, đuôi vàng, miệng bạc... đây không phải thủy quái mà là cá kim loại!

Lạc Thiên Từ khóc không ra nước mắt.

Bỗng nhiên, y nhớ ra một việc!

Những con cá kim loại này, được y miêu tả rằng có thịt rất ngon!

Mà chúng lại rất M! (Thích bị hành hạ.)

Vì thế chúng chỉ mong có người đến bắt, hành hạ, gϊếŧ chúng! Nhưng vì mọi người ngại bề ngoài, tưởng chúng rất hung dữ, vả lại, khu rừng này lại bị cấm, nên chưa ai đến 'thỏa mãn' loài cá này.

Y muốn ngửa đầu lên trời cười to ba tiếng.

Vấn đề thực phẩm tạm thời không cần lo nữa rồi!