Chương 3

Cô rơi vào một vòng tay ấm áp.

Vài tia hương thơm thanh nhã lạnh nhạt xông vào cánh mũi, giống như tuyết quanh năm không tan trên núi cao, mang theo ý lạnh, nhè nhẹ thấm vào ruột gan, không hiểu sao lại có thể trấn an được cảm xúc oi bức cùng xao động sau gáy của cô.

Cố Vấn không nhịn được ghé sát vào ngửi.

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói như cười như không:

“Thơm không?”

Giống như chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng Cố Vấn nghe ra vài phần nghiền ngẫm cùng nguy hiểm từ trong câu hỏi này.

Cảm giác xa lạ khi xuyên sách còn chưa tản đi, Cố Vấn nhất thời có chút luống cuống tay chân, ngẩng đầu đối diện một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chủ nhân của ánh mắt đó đang không nhúc nhích nhìn cô, trong mắt mang theo cảm xúc mà Cố Vấn xem không hiểu.

Im lặng vài giây.

Một giọng nữ lên tiếng thăm dò, ngữ điệu không tốt:

“Cố Vấn?”

Lập tức có người nhanh chóng kéo nữ sinh bị cô đυ.ng ngã, vây quanh nữ sinh đó ân cần hỏi han.

Lúc này Cố Vấn mới phát hiện, trong mấy người này có nam có nữ, bọn họ mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, trước ngực ai cũng có treo một tấm thẻ công tác màu đỏ, trên bảng viết ba chữ:

Hội học sinh.

Bọn họ không giống những học sinh nhìn thấy cô là chạy đi trước đó, ngược lại Cố Vấn có thể nhìn thấy vài phần chán ghét cùng khinh thường từ trên mặt bọn họ, nhưng ánh mắt của nữ sinh bị bọn họ vây quanh ở giữa lại mang theo vài phần phức tạp khi nhìn về phía cô.

Đó là một nữ sinh rất đẹp, màu da trắng nõn giống như sứ trắng thượng hạng, dáng người thon dài cũng không mất đi vẻ dịu dàng, mặt mày xinh đẹp đủ để cho người ta trầm luân.

Cố Vấn bị nữ sinh nhìn, không hiểu sao tim đập nhanh hơn nửa nhịp.

Nhưng không bao lâu, Cố Vấn nhìn qua thẻ công tác trước ngực cô gái, sống lưng lập tức lạnh ngắt, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.

“Sao cậu lại ở đây?”

Đào Tri Chi nâng Tiêu Oản dậy, cảnh giác lên tiếng.

Đây là khu trường cũ không có nhiều sinh viên lui tới, hơn nữa các loại phương tiện đều rất lạc hậu, có

Liên quan đến sự tích ngày xưa của Cố Vấn, là gì à?

Rừng cây nhỏ mật hội kế bên ban hoa

“Phòng nghỉ với Omega ăn cắp/tình yêu”

“Omega trong trường bị nghi ngờ sốt vì pheromone nguyên bản”

Phần lớn là tin đồn không tốt, Đào Tri nhìn Tiêu Oản theo bản năng. Thấy Tiêu Oản không ngăn lại, Đào Tri Chi tiếp tục hỏi.

“Hôm nay cậu không đi học sao?”

Mới vừa xuyên tới đã có một loạt các sự kiện xảy ra quá mức đột ngột, hơn nữa nhân vật trong sách hùng hổ dọa người, Cố Vấn ứng phó có chút mệt mỏi.

Có điều thân hình cô thon dài cao ngất, mặt mày sâu thẳm, cộng thêm cảm giác áp bách bẩm sinh của Alpha cao cấp, chỉ là bình tĩnh nhìn Đào Tri Chi, lại làm cho trong lòng Đào Tri Chi sợ hãi.

Pheromone của Alpha tràn ra khi cảm xúc không ổn định để đại diện cho tâm trạng.

Trong không khí dần dần xuất hiện một mùi pheromone dân dã, cho dù rất nhạt, lại làm cho người ta không thể bỏ qua, trong đó còn trộn lẫn một mùi hương của hoa anh túc, hương hoa mang theo chút vị chua tê dại khi động dục, tùy ý nở rộ ở trên đồng ruộng.

Lúc trước mặc dù Cố Vấn rất cặn bã, nhưng sẽ không dùng pheromone để đè ép người khác, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng vô cùng sợ hãi rụt rè, bởi vậy phần lớn người trong hội học sinh trắng trợn khinh thường Alpha có tiếng mà không có miếng này.

Nhưng giờ phút này, mọi người lần đầu tiên ý thức được cảm giác áp bách của Alpha cấp S, thậm chí có người chịu không nổi cảm giác áp bức này, cắn răng nhìn về phía Tiêu Oản.

Tiêu Oản nãy giờ vẫn không nói chuyện nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu đi đâu vậy?”

Đối mặt với những người khác Cố Vấn còn có thể lừa dối cho xong, nhưng trước mắt chính là nữ chính tương lai thiến cô cho cá mập ăn, vừa nghĩ tới cảnh tượng kia Cố Vấn đã có chút mơ hồ như lạc vào cảnh tượng kỳ lạ.