Chương 52: Đại kết cục

Chương 52: Đại kết cục

Edit:
Mây

Minh Huyền Liệt mặc kệ thuộc hạ, mà khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của An Ly,dùng thanh âm ôn nhu, nói ra cực kỳ

khủng bố: "Những người ức hϊếp em, đều chôn sống thế nào?"

Đồng Xuyên Hằng một mặt ngây dại: "..." Hắn hoảng sợ, An Ly nói mình bị ức hϊếp, Minh Huyền Liệt lại tin sao?! Không thấy An Ly đánh mọi người một trận sao?!

Đồng Xuyên Hằng cũng biết mình sai, nhưng mà chôn sống ...

Đây nhất định là cặp đôi ác ma.

An Ly: "Chôn sống vẫn là thôi đi, huống hồ em cũng giáo huấn bọn họ rồi, nếu như tái phạm lần nữa, chôn sống cũng không muộn."

"..." Mọi người nghe xong liền kinh ngạc, tất cả đều sửng sốt!

Không phải Minh Huyền Liệt là người đã dạy cho đám người cường tráng này một bài học, mà là An Ly ?!

Cho đến lúc này, bọn họ mới để ý An Ly đang giẫm Đồng Xuyên Hằng dưới chân!

Mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ họ, trong lòng không khỏi cảm thán: Thiếu phu nhân thật dũng mãnh, độc đoán!

Đồng Xuyên Hằng thở phào nhẹ nhõm, mạng nhỏ của mình đã được cứu rồi ...

An Ly: "Có điều, hẳn là sẽ không còn có lần sau, đem bọn họ đưa đi cục cảnh sát đi."

Giao cho cảnh sát xử lý, An Ly không muốn làm bẩn tay Minh Huyền Liệt.

“Được.” Đều theo cô.

Kết quả này, Đồng Xuyên Hằng không có phàn nàn, đáng trách, chỉ có thể trách Đồng gia không giáo dục tốt Đồng Nhã Nhi ...

Việc sau đó sẽ được giao cho cấp dưới xử lý.

An Ly: "Huyền Liệt ca ca, chúng ta về nhà đi ~"

An Ly lôi kéo Minh Huyền Liệt, cùng nhau rời khỏi biệt thự.

Minh Huyền Liệt nắm chặt tay An Ly, hiển nhiên vẫn còn sợ.

Sau khi trở về Minh gia, hai người cùng nhau vào phòng của Minh Huyền Liệt.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, Minh Huyền Liệt ôm lấy cô, "Sau này anh sẽ luôn phái người đến bảo vệ em."

An Ly: "Không cần đâu, Huyền Liệt ca ca, hôm nay anh không thấy em lợi hại hay sao? Cho dù phái người tới bảo vệ em, chưa chắc cũng không đánh lại em, cũng vô dụng."

“Thật ra hôm nay em cố ý tới, em muốn giải quyết càng sớm càng tốt, thật xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng. ”

Nếu biết Minh Huyền Liệt sẽ sợ hãi như vậy, cô sẽ không đi!

An Ly dỗ dành: "Huyền Liệt ca ca, anh đi tắm nước nóng nghỉ ngơi đi ~"

Minh Huyền Liệt lắc đầu, anh muốn ôm cô thêm một lúc.

An Ly cười trêu chọc: "Chẳng lẽ, anh không muốn tắm một mình sao? Vậy chúng ta cùng nhau đi tắm?"

"..." Minh Huyền Liệt sững sờ, vành tai đỏ bừng nói: "Không ... Không cần, anh tự đi."

Sau đó anh buông An Ly ra, đi vào phòng tắm.

Lúc đi ra, Minh Huyền Liệt đã cảm thấy khá hơn.

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Minh Huyền Liệt sững người trước cửa phòng tắm ...

An Ly đang ngồi trên giường của anh, mặc một chiếc váy ngủ mỏng có dây buộc.

Vừa rồi cô cũng đi tắm ở phòng bên cạnh.

An Ly đi tới, ôm eo anh, ôn nhu nói: "Huyền Liệt ca ca ~ Em biết anh còn chưa hết sợ, vậy để em an ủi anh, được không?"

“Anh… Anh không có ý như vậy.” Minh Huyền Liệt mặt đỏ mang tai, thất thần.

Anh không nghĩ nắm lấy cơ hội để tìm kiếm sự an ủi.

(Nguồn Hố Truyện hotruyen .com)

“Nhưng đây là ý của em.” An Ly kéo anh đến bên giường, đây là lần đầu tiên cô chủ động đặt anh lên giường…

Minh Huyền Liệt hít sâu một hơi, An Ly có biết hậu quả của việc làm này sẽ như thế nào không?

An Ly ghé sát vào, "Huyền Liệt ca ca, anh thích em sao?"

“... Ừ.” Minh Huyền Liệt có chút xấu hổ nhưng cũng trầm giọng nói: “Thích.”

"Em cũng thích anh ~" An Ly ghé vào tai anh nói nhỏ: "Huyền Liệt ca ca, em ... muốn làm người phụ nữ của anh."

Câu nói này, đã thành công khiến cho lý trí của Minh Huyền Liệt bị ngắt kết nối.

Anh ôm An Ly ngồi dậy, đè cô xuống dưới, cảnh cáo: "Đừng hối hận."

An Ly cười hôn lên môi anh, trực tiếp cho anh đáp án bằng hành động.

Cô sẽ không hối hận, tuyệt đối không.

Minh Huyền Liệt đối xử tốt với An Ly như vậy, cô thích còn không kịp, làm sao hối hận?

Minh Huyền Liệt không còn kiên nhẫn nữa ...

Khởi xướng mãnh liệt thế công.

Sắc trời đã tối hẳn.

Minh Huyền Liệt cũng không buông tha cho cô.

An Ly khóc không ra nước mắt, không ngờ bị tát vào mặt lại nhanh đến như vậy, bây giờ hối hận còn kịp sao?

Minh Huyền Liệt nhanh chóng dùng hành động để trả lời vấn đề của cô.

Hiển nhiên.

Đã quá muộn.