Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 71: Cô phóng hỏa?

« Chương TrướcChương Tiếp »
8:59 PM

__________

"La La, em ngoan ngoãn đứng yên ở đây chờ cô nhé."

Sau khi dặn dò một tiếng, Giang Đường chạy thẳng vào khách sạn.

Ngọn lửa lan từ tầng năm xuống dưới, đại sảnh thật may không phải hoàn toàn trở thành khu vực gặp thảm họa nhất, cô nhìn xung quanh một vòng, thấy được Hạ Hoài Nhuận ở góc trong.

Anh ngã trên mặt đất, trong lòng ngực còn đang bảo vệ một cậu bé.

Giang Đường vội vàng chạy tới: "Anh vẫn có thể đi chứ?"

Hạ Hoài Nhuận đẩy cậu bé cho cô: "Em mang cậu bé ra ngoài trước đi."

Giang Đường sửng sốt: "Vậy còn anh?"

"Chút nữa tôi sẽ ra."

"Không được, chúng ta cùng đi." Giang Đường bế cậu bé lên, một tay khác cố sức nâng Hạ Hoài Nhuận, mắt cá chân anh hơi sưng, vừa động một chút cũng rất đau, ngẩng đầu lên nhìn, thấy vẻ mặt cô cố chấp.

Hạ Hoài Nhuận khàn khàn: "Em thực sự muốn tôi sống sót sao?"

"Vô nghĩa, khẳng định là muốn anh sống sót."

Cứ việc nói, chứ Giang Đường không có tinh thần như nhân vật anh hùng Lôi Phong*, nhưng cũng sẽ không kiểu thấy chết mà không cứu, huống chi nếu Hạ Hoài Nhuận chết, cô cũng sẽ chết, chắc chắn phải cứu anh ta một mạng, như vậy mới có thể bảo vệ mình an toàn.

[ * Lôi Phong (tiếng Trung: 雷鋒): là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.]

Hạ Hoài hơi hơi rũ mắt, anh nhìn gương mặt kia, đột nhiên cười, giọng nói thấp đến gần như nỉ non: "Bất kể vì điều gì mà em muốn tôi sống sót, tôi cũng cảm ơn em, nhưng bởi vì......"

Bản thân anh tồn tại chính là sai lầm.

Anh biết rõ mình là kẻ dối trá, là con rối trong tay người khác, thậm chí là không nên tồn tại ở đây, tất cả những gì bây giờ làm đều chỉ là giật dây bắc cầu cho nhân vật chính. Anh nghĩ đến cái chết, nghĩ đến sự hủy diệt, nếu như vậy, thế giới này cũng sẽ chìm vào bóng tối cùng anh.

Thời điểm Giang Đường lòng nóng như lửa đốt xông tới tìm anh, anh đã từ bỏ.

Giang Đường ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta.

Anh cười vừa ôn nhu vừa bi thương, "Sau khi rời khỏi đây, tôi và em vẫn còn làm bạn chứ?"

"Đương nhiên rồi, anh nói cái gì vậy?"

Hạ Hoài Nhuận nhắm mắt, đã thỏa mãn.

Khi còn là một nhân vật nhạt nhòa, không biết vì sao anh nhìn trộm được kịch bản, trong kịch bản vốn dĩ còn không có anh, nhân vật Hạ Hoài Nhuận này thậm chí cũng không xứng được có kết cục, vì thế, anh sửa nó, trói định với nữ chủ của hệ thống, khiến sinh mạng của mình và Giang Đường liên quan đến nhau.

Anh làm như vậy vì mục đích trả thù, vì sao anh lại phải làm vai phụ thành toàn ước nguyện cho người khác, vì sao anh không được có cuộc sống của chính mình, vì sao......

Cho nên ngay từ đầu, anh đã "đập nồi dìm thuyền" tính toán hết mọi thứ.

Giang Đường cảm giác được Hạ Hoài Nhuận đang suy sụp, cô nhẹ giọng nói: "La La còn ở bên ngoài chờ anh, anh không được suy nghĩ vớ vẩn."

La La......

Đúng vậy.

Còn có Hạ La.

Mặc kệ là thật hay giả, anh ở thế giới này, còn có người thân.

Hầu kết Hạ Hoài Nhuận lăn lộn, cố gắng chống đỡ đuổi kịp bước chân Giang Đường: "Đúng rồi, La La không cần cô giáo dạy khiêu vũ."

"...... Hả?"

Anh thở sâu: "Có điều, tôi muốn một nhà biên kịch, nếu em đồng ý, có thể viết một kịch bản tốt cho tôi."

Nguyên nhân bởi vì thế giới này cũng có BUG cho nên Hạ Hoài Nhuận có thể thấy được ý nghĩ nội tâm của Giang Đường, có điều chỉ nhìn được mỗi ý nghĩ thôi.

Đối mặt với Giang Đường vẫn chưa phản ứng, anh lại nói: "Nếu em không phiền, có thể cho La La làm bạn với Sơ Nhất......"

Nói xong, Hạ Hoài Nhuận nặng nề nhắm mắt.

Giang Đường không kịp nghĩ nhiều, bước chân cũng vội vàng hơn.

Sau đi đi được vài bước, đội nhân viên cứu hỏa chạy từ ngoài vào.

Bọn họ nhận lấy cậu bé, hộ tống Hạ Hoài Nhuận và Giang Đường ra.

Vì nhân viên phòng cháy và nhân viên cứu hộ tới kịp thời, ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt, nạn nhân bị thương cũng đã được xe cứu thương đưa đến bệnh viện.

Đồng thời, Giang Đường nghe được âm thanh thông báo.

[ Nhiệm vụ sinh mệnh chủ tuyến: cứu với Kỳ Tích Ảnh Nghiệp, thay đổi kết cục đã hoàn thành. Nhân vật chủ tuyến đã giải trừ trói định với bạn. ]

Cô mở giao diện cá nhân, tên của Hạ Hoài Nhuận đã thành màu xanh lục, sau đó chậm rãi biến mất, chứng tỏ đã thuyết phục được anh ta ngừng đào thải vận mệnh của mình vào tử vong, mà Giang Đường cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tạm thời giữ được một mạng chó của mình.

Giang Đường đột nhiên nhớ tới lời hệ thống nói, nếu sinh mệnh của cô và Hạ Hoài Nhuận được trói định, vậy bây giờ nhiệm vụ hoàn thành, Hạ Hoài Nhuận cũng sẽ sống tới đầu bạc trắng, một khi đã như thế, cô cũng có thể an gối không lo?

Như biết cô còn nghi ngờ, Tiểu Khả liền nhảy lên nói: "Ký chủ, cô muốn xem nhiệm vụ nhân vật chủ tuyến của cô không."

Nhân vật chủ tuyến?

Giang Đường mở giao diện nhiệm vụ, nhận ra nhiệm vụ hằng ngày đã thành nhiệm vụ mỗi tháng, bên trên là số dư sinh mệnh, 70 năm, nhưng bên dưới vẫn còn dòng nhắc nhở hấp dẫn ánh mắt.

[ Sinh mệnh nhắc nhở: Dạy dỗ tốt con mình, mọi sai lầm của bọn nhỏ tùy thời điểm có thể làm giảm sinh mệnh của bạn. ]

Giang Đường đen mặt.

Tiểu Khả liền giải thích: "Nhân vật chủ tuyến của cô là Hiền thê lương mẫu, dựa theo cốt truyện hiện tại, con cô lớn lên vẫn sẽ làm vai ác, cho nên cô phải đối xử tốt với bọn trẻ để để thay đổi cách nhìn của chúng, khiến bọn trẻ trưởng thành như những thanh thiếu niên bình thường."

"......"

"Tất nhiên, ai cũng sẽ phạm phải những sai lầm, một chút sai lầm nhỏ chúng tôi có thể bỏ qua, nhưng nếu con cô có những hành vi làm thương tổn người khác, giá trị sinh mệnh của cô sẽ bị trừ gấp mười lần; nhục mạ mọi người trừ gấp ba; trộm cướp trừ gấp năm lần."

"...... Khi nào bọn trẻ mới bắt đầu nhận thức được?"

"Tôi nghĩ lại a..." Tiểu Khả trầm mặc một lát, "Hình như là tới mười bốn mười lăm tuổi."

"......"

Có cậu mới chờ dưa hấu đủ mười bốn tuổi, đợi đến tuổi mười bốn mười lăm đến trường của bọn trẻ, lúc đấy thì đã xong rồi...

Cho dù vậy thì điều đó cũng không quan trọng lắm, cô chỉ biết mình còn sống là tốt rồi.

Nhẹ nhàng thở ra, Giang Đường không còn sức ngồi xổm trên mặt đất.

Đúng lúc này, một cảnh sát đi tới chỗ Giang Đường: "Chào tiểu thư, mời cô đi cùng chúng tôi một chút."

Vẻ mặt Giang Đường hơi ngốc: "Hả?"

Mặt đối phương không cảm xúc: "Chúng tôi nghi ngờ cô ác ý phóng hỏa."

"...... Gì?"

Cảnh sát không nói thêm, mời Giang Đường lên xe.

*

Giữa trưa, tình huống tại hiện trường đã hoàn toàn được khống chế, Lâm Tùy châu có lái xe qua, thấy một mảng hỗn độn.

Ngoài khách sạn đã được ngăn cách, máu khô và những mảnh kính vỡ lung tung, người qua đường vẫn vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh khách sạn.

Lâm Tùy Châu cảm thấy không ổn, từ từ mở cửa xuống xe, hắn gọi nhẹ một người, hỏi: "Nơi này làm sao vậy?"

Bác gái trả lời: "Trước đó có một cô gái vẫn luôn miệng nói sẽ phát nổ, kết quả là thực sự cháy, thật mơ hồ."

Hắn nhíu mày, truy hỏi: "Bộ dạng cô gái đó thế nào?"

"Tóc dài, trắng trắng, rất xinh đẹp, đúng rồi..." Bác gái nói: "Ngực rất lớn."

Rất xinh đẹp, ngực rất lớn.

Đúng là Giang Đường không sai được.

Lâm Tùy Châu lo lắng gọi điện cho Giang Đường, cô nhu nhược nói: "Đại ca à, anh có thể tới cục cảnh sát được không?"

Lâm Tùy Châu: "......"

Trong cục cảnh sát.

Tay cô như đặt vào nước nóng, yên tĩnh ngồi trên ghế, vừa nãy hao tổn miệng lưỡi giải thích rằng mình nằm mơ thấy vụ nổ, không phải là người phóng hỏa, nhưng không ai tin, cuối cùng vẫn là nhân viên phòng cháy nói rõ nguyên nhân vụ hỏa hoạn, cô mới có thể thoát tội.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Cuối cùng cũng thấy một thân ảnh đi vào.

Hắn liếc mắt một cái cũng nhận ra Giang Đường, nhíu mi, lập tức đi tới.

"Cô không sao chứ?"

Bây giờ tóc Giang Đường rối loạn, quần áo nhăn nhúm, đôi dép trên chân lúc chạy đã bị cô ném luôn đi, bàn chân trống không đặt trên mặt đất.

Hắn cởi áo ngoài khoác lên người Giang Đường, che cho cô đi ra ngoài.

Lên xe, Lâm Tùy Châu lấy khăn bông lau lau vết bẩn trên mặt Giang Đường, nhìn thẳng khuôn mặt đang không chút để ý, Lâm Tùy Châu mới mở lời.

"Cô phóng hỏa?"

Giang Đường không thể hiểu được: "Tôi còn thiếu lửa sao? Nhiều lắm là tôi phóng lửa trái tim, cái đấy cũng không tính là phạm pháp."

Miệng lưỡi trơn tru.

Lâm Tùy Châu rũ mắt, tiếp tục nâng chân cô lên chà lau, vì thời gian đi chân trần quá lâu, gan bàn chân cô cũng đã bị xước một chút.

Lúc trước còn không có cảm giác, bây giờ mới cảm nhận được chút đau, nhưng thật ra vẫn có thể chịu đựng.

Sau khi chà lau tùy tiện một hồi, Lâm Tùy Châu xoay người ngồi lại vào ghế lái.

Nhìn bộ dáng của hắn, Giang Đường cảm thấy có chút kỳ lạ, "Anh không định hỏi chuyện gì đã xảy ra sao?"

Hắn chậm rãi khởi động động cơ: "Cô muốn nói thì nói, không muốn nói thì không cần phải nói."

"......"

Sao bây giờ lại hiểu chuyện vậy...

Giang Đường nhướng mày, dựa lưng vào ghé nói thẳng: "Tôi mơ thấy khách sạn bốc cháy, sau đó chạy vào cứu người, Hạ tổng cũng ở đó."

"Tôi biết."

"Vậy anh không tức giận sao?"

"Giận."

"......"

Như vậy là tức giận à?

Vô dụng.

Cô luôn biết nên làm thế nào.

Dọc theo đường đi, hai người trầm mặc, sau khi trở lại khách sạn, Lâm Tùy Châu lấy ra một cái hộp ném cho cô.

"Đây là cái gì?"

Lâm Tùy Châu rất tức giận: "Tùy tiện mua, không biết cô thích hay không."

Cô nghi ngờ mở chiếc hộp ra, vòng cổ tinh xảo lẳng lặng nằm trong đó.

Giang Đường hơi xúc động: "Anh cố ý mua tặng tôi vòng cổ?"

"Kỷ niệm ngày cưới."

"......"

Đúng rồi, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ, nhưng mà nguyên chủ từ trước tới nay không đặt trong lòng, Giang Đường tự nhiện cũng không biết tới đoạn ký ức này.

Kim cương trên chiếc vòng như phát sáng, lóa mắt mê người.

Hắn trộm ngắm Giang Đường, thấy cô thất thần, cho rằng cô không thích, đôi mày lập tức nhăn lại.

"Giang Đường, ở cạnh tôi cô không được tự nhiên sao?"

Ánh mắt Giang Đường bối rối, cẩn thận cất chiếc vòng cổ vào hộp, gật đầu: "Ừ."

"Cô muốn tự do?"

Cô lại gật đầu: "Đúng."

Lâm Tùy Châu cố gắng duy trì sự thờ ơ lạnh lùng của mình, hắn muốn lý trí mình bình tĩnh nhưng không thể làm được.

Sinh mạng của một người có thể quan trọng như thế nào, cô có thể vì người khác mà không màng tất cả nhảy vào đám cháy, hắn rất muốn thừa nhận, hắn luôn nỗ lực để duy trì cuộc hôn nhân không chút tình cảm nào bên trong này.

Cô thì vẫn lạnh nhạt như nước, không hề để ý.

"Được." Lâm Tùy Châu đột nhiên buông bỏ, "Như cô mong muốn, chúng ta ly hôn đi."

Chúng ta ly hôn đi.

Khi năm chữ xuất hiện trong miệng hắn, Giang Đường thực sự giất mình ngạc nhiên.ư

"Anh, anh nghiêm túc?"

Lâm Tùy Châu trước kia vẫn luôn cố chấp, bất luận cô làm cái gì, hắn đánh chất cũng không đồng ý ly hôn, hiện tại bị làm sao vậy?

"Ừ." Hắn gật đầu, "Tôi đồng ý để cô đi."

Giang Đường vẫn không lấy lại tinh thần.

Giây tiếp theo, thân thể Lâm Tùy Châu tới gần, hắn khom lưng nâng cằm cô lên, như nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng mà, sớm muộn gì cô cũng sẽ trở lại bên tôi một lần nữa."

Giang Đường khó hiểu: "Ý anh là gì?"

Lâm Tùy Châu câu bên môi một nụ cười: "Chúng ta sẽ tái hôn."

Giang Đường phải dừng vài giây để đại não hoạt động, cô không thể tin được nhìn Lâm Tùy Châu: "Mục đích anh cùng tôi ly hôn là để lại tái hôn?"

"Đúng." Lâm Tùy Châu nhìn thẳng mặt Giang Đường, "Tôi nhận ra chỉ có cô thích hợp làm vợ tôi."

"...... Ai cho anh tự tin rằng tôi vẫn sẽ chọn anh?"

"Tiền của tôi, và mặt của tôi."

"......"

".................."

Hắn lại nói: "Chỉ khi rời khỏi tôi, cô mới hiểu rõ được ai là người chồng ưu tú nhất."

"......"

Giang Đường vô cùng khiếp sợ, .... đây là loại mạch não thần kỳ à!

_____

Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙
« Chương TrướcChương Tiếp »