Chương 74: Ở cùng mẹ

11:00 PM

__________

Ký đơn ly hôn chỉ là chuyện trong nháy mắt, Giang Đường tùy ý đảo qua, nhìn khối tài sản Lâm Tùy Châu đặt bút cho cô, trong lòng càng thêm thỏa mãn.

Hành lý đã sớm được thu dọn, chỉ chờ người tới khuân vác đến nơi Giang Đường ở.

Nhìn đống vali trước cửa, sắc mặt Sơ Nhất bình tĩnh không vui không buồn.

Giang Đường ngắm Sơ Nhất, muốn nói chuyện, bỗng nhiên Lương Thâm ngáp lớn bước xuống tầng.

Cậu còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt mông lung ngáp một cái, kéo lết lan can cầu thang trượt xuống, "Baba, buổi trưa ra ngoài ăn cơm chúc mừng một chút đi!"

Lâm Tùy Châu không nói, không đành lòng đả kích tâm hồn nhỏ yếu của con trai.

Giang Đường cười tủm tỉm đi tới: "Hẳn là chúc mừng một chút a."

Lương Thâm bĩu môi không trả lời cô.

Giang Đường liên tục bổ đao: "Chúng mừng baba tách khỏi chúng ta."

Tách ra... baba?

Lương Thâm ngây ngốc.

Đây là có ý gì?

Cậu nhìn Lâm Tùy Châu, trong ánh mắt tràn ngập nghi vấn.

Lâm Tùy Châu chụp tay lên đầu cậu: "Công việc của baba rất bận, không thể chăm sóc cho con và em gái, cho nên ...... thứ bảy các con sẽ quay lại đây chơi, còn các ngày trong tuần đều ở cùng mẹ."

Ở cùng mẹ...

Cùng mẹ...

Mẹ...

Những lời này thực sự chính là một quả bom nổ lớn, suýt nữa làm Lương Thâm đờ đẫn.

Lương Thâm vô cùng sợ hãi và bài xích với Giang Đường, dấu vết cô khắc vào tâm hồn cậu không cách nào xóa nhòa được, ban đầu cho rằng có thể thoát khỏi sự khống chế của mẹ, nhưng mà kết quả...

Nghĩ đến cuộc sống sau này Lương Thâm càng ngày càng sợ, ôm đùi Lâm Tùy Châu khóc thét: "Con không muốn! Con muốn ở cùng baba! Con không cần mẹ, con muốn baba!"

Ở cùng mẹ, sẽ chết người.

Cậu vẫn là một đứa trẻ, cậu chưa muốn chết a.

Oa......

Càng nghĩ càng ủy khuất.

Nhưng mặc kệ Lương Thâm khóc thế nào, Lâm Tùy Châu vẫn bất động như núi.

Thấy baba không chịu dỗ mình, Lương Thâm quyết định ngó ngoài sân vườn, khi chuẩn bị lên tần gọi em gái thì cô bé đã đi xuống, tay ôm búp bê, mắt to buồn ngủ đáng yêu miễn bàn. Cậu tin baba khẳng định không thể từ chối tuyệt chiêu làm nũng của em gái!!

Lương Thâm quay lại gọi Lương Thiển: "Thiển Thiển, em mau tới đây! Baba muốn chúng ta ở cùng mẹ!"

Lương Thiển nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

"Baba...... baba để chúng ta tới chỗ mẹ ở, như vậy thì chúng ta sẽ không được gặp baba."

Chính là mặc cho Lương Thâm như thế nào khóc, Lâm Tùy Châu như cũ bất động như núi.

Lâm Tùy Châu sửa đúng: "Ngày thường ba có thể sẽ tới thăm các con, này thứ bảy các con cũng sẽ về đây, sao lại không thấy được chứ."

Lương Thiển chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn Giang Đường: "Anh trai nói thật ạ?"

"Ừ." Giang Đường khom lưng nhìn thẳng vào Lương Thiển, "Baba không có thời gian chăm sóc các con, vì thế cả ba đứa đều đi cùng mẹ, con đồng ý không?"

Lương Thiển im lặng không nói.

Từ khi trải qua sự việc trong bệnh viện, Lương Thiển bỗng ý thức được mẹ cũng là người rất quan trọng, mẹ giống như cũng không quá chán ghét bé, ở cùng một chỗ cũng không sao,chỉ là trong lòng còn chút rối rắm, một bên không muốn bỏ baba, một bên lại muốn ở cùng hai anh.

Lông mày cô bé nhăn lại, âm thanh nho nhỏ: "Baba... baba thực sự sẽ tới thăm con chứ?"

Lâm Tùy Châu cảm nhận được sự lo lắng của con gái, liền tăng thêm ngữ khí: "Chắc chắn, baba sẽ thường xuyên tới gặp con, cuối tuần sẽ đưa cả nhà tới công viên trò chơi."

Giang Đường lại dụ dỗ Lương Thiển: "Bình thường mẹ cũng sẽ dẫn con đi ăn ngon."

"A......"

Lương Thiển cắn ngón tay, thời gian của baba cũng không có, nếu như đi cùng mama tới đó, mama sẽ có thời gian chơi với cô bé, được mẹ dẫn đi ăn ngon, tới cuối tuần còn có baba, cô é lập tức cảm thấy rất hay, liên tục gật đầu: "Con đi cùng mama."

Lương Thâm: "......"

Lương Thâm sợ ngây người khi em gái bị lừa gạt.

"Tốt, vậy chúng ta đi ăn sáng thôi."

Giang Đường một trái một phải nắm tay hai đứa nhỏ, nhìn thân ảnh bọn họ đi xa, Lương Thâm dậm chân: "Tôi không đồng ý——!!"

"Tôi không muốn đi cùng mẹ tới chỗ đó!!"

"A a a a nghe tôi nói đi!"

"......"

Không ai nghe lời cậu nói cả.

Mọi người đều không muốn trả lời cậu.

*

Sợ con khóc nháo, Giang Đường từ chối lời giúp đỡ của Lâm Tùy Châu.

Dọc đường đi, Sơ Nhất trầm mặc, Lương Thâm rầu rĩ không vui, Lương Thiển đùa nghịch vơi búp bê của mình, nhìn đảo qua thì trông tất cả đều ổn.

Trở lại tiểu khu Hạnh Phúc, Giang Đường lấy chìa khóa ra mở cửa.

Phòng khách đã chứa đầy vali được đưa tới, có vẻ không gian vừa nhỏ hẹp vừa hỗn độn.

Lương Thâm đi vào nhìn khắp nơi xung quanh, đôi mắt cậu cứ trừng rồi lại trừng, sau đó ghét bỏ nói: "Quá nhỏ! Đến cả phòng đồ chơi của tôi cũng không có, nhỏ như vậy thì sống kiểu gì!"

Giang Đường biết tiểu tử này sinh ra đã ngậm muỗng vàng, cuộc sống quá giàu sang, không quen những nơi thế này cũng là dễ hiểu.

Giang Đường tùy ý ném túi xách xuống, nói: "Nhỏ vẫn có thể nuôi được con."

Lương Thâm đi quanh quanh, càng thêm bất mãn, "Có bảo mẫu không?"

"Mẹ chính là bảo mẫu của các con."

Lương Thâm chưa có ý định từ bỏ, tiếp tục hỏi: "Bác sĩ gia đình đâu? Lỡ chúng tôi bị bệnh thì làm sao bây giờ?"

"Bệnh viện ở đường lớn, năm phút là có thể đi đến."

"Còn có, sau khi tan học chúng tôi chơi ở đâu?"

"Vườn hoa dưới tầng."

Lương Thâm nhảy tới ban công, cái bọn họ gọi là vườn hoa... thực sự chỉ là cái vườn hoa nhỏ, rất nhỏ, chỉ bằng một cái vòng tròn, cách đó có mấy cái ghế dài, còn có vài thiết bị đơn giản để tập thể dục.

Vẻ mặt Lương Thâm đưa đám: "Cái này mà gọi là vườn hoa! Một thác nước nhỏ cũng không có!"

Sân sau nhà bọn họ còn có thác nước nhỏ, xây thành hình tròn, cậu thường thả con thuyền giấy nhỏ trôi theo dòng nước, ngoài lần đó ra, còn có nhiều trò chơi thú vị khác xung quanh, lúc mệt mỏi, Tiểu Cao sẽ cho cậu ăn trái cây rồi pudding.

Lương Thâm quay lại nhìn Giang Đường: "Tôi không thể ở nơi này! Tôi phải về nhà!"

Nói xong, cậu cầm cặp sách muốn chạy ra bên ngoài.

Cô tiến tới lôi cổ áo Lương Thâm, rũ mắt chăm chú nhìn khuôn mặt phẩn nộ của Lương Thâm, "Bây giờ bọn buôn người bán trẻ con rất nhiều, con xác định muốn đi ra ngoài sao?"

"Ai dám bán tôi! Ba tôi là Lâm Tùy Châu!" Lương Thâm đỏ hết mặt, "Bà bỏ tôi ra!"

"A." Giang Đường cười lạnh, "Ba con có là Transformers cũng không xử được, mấy kẻ bán người không quan tâm con là con trai ai."

"Tôi phải về nhà ——!"

"Từ giờ trở đi, đây chính là nhà của con!" Giang Đường buông Lương Thâm ra, "Mẹ đã sắp xếp phòng cho con, con và Thiển Thiển sẽ ngủ ở phòng đó."

Lương Thâm cũng mệt mỏi, thở hổn hển không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn bị Giang Đường đưa tới phòng mới của họ.

Cách bố trí rất ấm áp, trên mặt đất trải thảm đáng yêu, hai bàn học nhỏ cạnh nhau, đối diện là giường, chia thành hai tầng, có cầu thang nhỏ trượt xuống.

Nhưng mà...

Lương Thâm không vui.

Quá nhỏ.

Quá chen chúc.

Không có không gian riêng tư!

"Vì sao tôi phải ở cùng Thiển Thiển! Tôi là con trai, Thiển Thiển là con gái, không thể ngủ chung."

"Các con còn nhỏ, có thể tạm thời ngủ chung phòng, như vậy thì con sẽ không sợ hãi khóc nhè."

"Tôi không khóc nhè đâu!"

Nói nói, chóp mũi Lương Thâm liền đỏ.

Thấy cậu muốn khóc, đầu Giang Đường lại nhức, cô dựa và vách tường trầm mặc nhìn.

Lương Thiển bỏ búp bê xuống, bò lên cầu thang, giường mềm mại, chăn hoa mà cô bé thích nhất, trên mặt Lương Thiển lộ ra lúm đồng tiền, "Thiển Thiển thích cái giường này."

"Hừ, em ngu ngốc, tất nhiên là thích rồi."

Lương Thiển chu miệng: "Anh không được mắng người!"

"Lêu lêu lêu, em là đứa bé ngu ngốc."

"Em không ngốc!"

"......"

Ríu rít, lại nháo rồi.

Giang Đường mệt tâm, cô thực sự nghi ngờ mình có thể thuận lợi giữ được 70 năm tuổi thọ hay không, kể cả muốn bảo vệ, chắc cũng bị hai tên tiểu tử này làm tức chết.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Sơ Nhất từ phía sau đi tới, cậu duỗi tay giữ chặt Lương Thâm, nhẹ giọng nói, "Lương Thâm là anh trai, không thể mắng em gái là ngu ngốc. Thiển Thiển cũng không được cãi anh trai."

Hai đứa nhỏ chu chu miệng, liếc tặng đối phương ánh mắt xem thường.

Sơ Nhất nhìn về phía Giang Đường, "Mẹ ơi, con và Lương Thâm sẽ ngủ phòng này, Thiển Thiển sẽ ngủ ở phòng con,"

"Không muốn." Lương Thiển lắc đầu, "Em muốn ngủ cùng anh."

"Anh cũng muốn ngủ cùng anh trai."

"Em muốn!"

"Anh muốn!"

"......"

Lại nháo lên.

Mí mắt Giang Đường hung hăng giật giật, duỗi tay làm hành động ngừng lại, "Thế này nhé, Sơ Nhất và cùng Lương Thâm ở chỗ này, Thiển Thiển sẽ ngủ trong phòng anh trai."

Lúc đầu cô muốn ngăn cách Sơ Nhất và hai đứa nhỏ, miễn cho lúc mình không ở đó cũng không sao, nhưng bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không thể thực hiện, thế nào cũng sinh ra mâu thuẫn.

Lương Thiển có chút không vui: "Con muốn ngủ ở giường trên."

"Ngoan, giường của anh có hình chú mèo nhỏ, cũng rất đẹp nha."

Nghe được mèo, Lương Thiển cuối cùng không giận hờn nữa.

Tình huống hiện tại sợ là không còn biện pháp để trở về, Lương Thâm hết hy vọng thật rồi.

"Chúng tôi đi học như thế nào? Tài xế đưa chúng tôi đi sao?"

Giang Đường đầy ý cười: "Không phải a, mẹ sẽ đưa các con đi."

"Nhưng nơi này cách nhà trẻ rất xa."

"Dậy sớm đi sẽ không xa."

"Mẹ đi nấu cơm cho các con, các con hãy ngoan nha."

Sau khi dặn dò xong, Giang Đường quay người đi vào bếp.

Lương Thâm đặt mông xuống sàn, cố gắng vò đầu, muốn tìm cách ngược đãi chính mình để quên đi đau khổ hiện tại.

Sơ Nhất thở dài, ngồi xổm trước mặt Lương Thâm.

Cậu nhìn em trai buồn bã, ôn nhu an ủi: "Căn phòng này đúng thật là khá nhỏ, cũng không có bảo mẫu chăm sóc chúng ta ngày ba bữa, và cũng càng sẽ đồ chơi lớn thật lớn. Nhưng trong căn phòng nhỏ này, mỗi giây phút chúng ta đều ở cùng nhau, đến cả không có năng khiếu vào bếp nấu cơm nhưng mama vẫn nguyện ý vì chúng ta mà xuống bếp, chỉ là có chút khó ăn, dù sao mẹ cũng đã rất nỗ lực. Nơi này cũng không có phòng đồ chơi nhưng chúng ta có thể xuống sân chơi cùng các bạn khác, dù là chơi cái gì cũng đều sẽ rất thú vị."

Nói xong, Sơ Nhất duỗi tay ôm lấy Lương Thâm: "Anh biết em rất khó chấp nhận, nhưng mà, hãy thử sống cùng với mẹ, mẹ đồng ý đưa chúng ta tới đây, đã nói muốn làm một người mẹ tốt của chúng ta, Thâm Thâm, em là con trai, không thể ích kỷ như vậy."

"Em không ích kỷ......" Lương Thâm xoa mũi, ủy khuất nói, "...... Nếu mẹ đánh em thì sao?"

"Mẹ sẽ không đánh em."

Lương Thâm ngẩng mặt lên, không yên tâm hỏi: "Thật chứ ạ?"

"Thật sự." Sơ Nhất gật mạnh đầu, thấy cậu bé vẫn không an tâm, lại nói: "Nếu mẹ đánh em, anh sẽ giúp em chống đỡ, được không?"

Sơ Nhất cuối cùng cũng an ủi được Lương Thâm. Cậu lung tung lau nước mắt: "Vâng ạ, em nghe anh."

Sơ Nhất nhấp môi cười, lấy khăn tay lau nước mũi cho cậu, "Vậy em đem cất đồ vào tủ quần áo, còn anh đi ra ngoài phụ mẹ, được chứ?"

"Vâng!" Lương Thâm vừa gật đầu, giây tiếp theo lại khó xử, "Anh...... em không biết xếp quần áo, anh có thể giúp em xếp chứ?"

Lương Thiển cũng theo sau nói: "Anh ơi, Thiển Thiển cũng không biết, anh cũng giúp Thiển Thiển đi?"

"......"

"............"

_____

Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙