Chương 78: Hôn chúc ngủ ngon

Edit: Wu Xiǎn

__________

Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi tối Giang Đường đều chơi với ba đứa nhỏ, chỉ đợi ban ngày đưa bọn nhỏ đi học thì mới có thể chuyên tâm làm việc. Trong năm ngày ngắn ngủi, Giang Đường đã viết ra được kịch bản 7 tập, cô quyết định đến thứ bảy này sẽ hoàn thành hết toàn bộ 12 tập của bộ phim.

Thứ sáu.

Giang Đường đi theo bọn nhỏ đến biệt thự Lâm gia.

Biết hôm nay Giang Đường mang anh em Sơ Nhất về, Lâm Tùy Châu đã sớm giải quyết xong công việc rồi nhàn nhã ngồi chờ ngoài phòng khách.

Đôi chân dài của hắn bắt chéo lại, vẻ mặt bình tĩnh nhưng bên trong là cả một màn sóng gió.

Hắn tự hỏi, nên dùng giọng điệu gì để an ủi Giang Đường.

Giọng khıêυ khí©h? Không ổn, lấy tính cách của cô hiện tại khẳng định sẽ tức giận, đồng thời cũng sẽ khiến cô có cảm giác thất bại.

Giọng ôn nhu? Ôn nhu......Làm thế nào?

Bình tĩnh?

Hắn càng bình tĩnh có thể khiến cô đau khổ hơn.

"Tiên sinh, phu....." Lời nói vừa đến miệng, quản gia liền vội vàng thay đổi cách xưng hô: "Cô Giang và thiếu gia Sơ Nhất đã trở lại."

Ánh mắt Lâm Tùy Châu nhàn nhạt liếc qua: "Tiếp tục gọi phu nhân."

Quản gia sửng sốt :"Dạ?"

Lâm Tùy Châu :"Rất thân thiết."

"......"

Giây tiếp theo, thân ảnh của Giang Đường ánh vào mi mắt.

Chỉ ngắn ngủi có mấy ngày, cô đã thay đổi rõ rệt, không phải suy yếu như trong tưởng tượng của Lâm Tùy Châu, mà là...... sáng rọi khắp nơi.

Cô mặc quần sọc ống rộng, đi cùng áo sơmi có màu, hồn nhiên, tự tin làm cô thoạt nhìn rất phóng khoáng. So với lúc trước, ngũ quan càng thêm tỏa sáng bắt mắt. Tin chắc rằng bất cứ người đàn ông nào cũng đều không tránh được khuôn mặt tựa như được ánh trăng rửa sạch kia.

Thật quá đẹp mắt.

Hoàn toàn không giống như một người mẹ đơn thân vất vả.

Lâm Tùy Châu ngây người, Thiển Thiển dang hai tay chạy về phía hắn: "Baba- -!!!"

Hắn lấy lại tinh thần, thu lại tầm mắt bế Lương Thiển lên, có chút nặng, giống như béo hơn một chút.

Béo!

Khoan đã, con gái thế mà lại béo!

Lâm Tùy Châu nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ Thiển Thiển còn phát hiện khí sắc của Lương Thâm cũng tốt lên rất nhiều, còn...còn cao lên một ít.

"Lương Thâm rất cao." Hắn thành thật nói.

"Thật vậy sao?" Lương Thâm sờ sờ đầu, khó nén vui mừng chạy đến bên quản gia :"Gia gia, con cao thật lên sao?"

Quản gia cười từ ái :"Rất cao!"

Tiểu ma vương nghe xong, lập tức vui vẻ chạy quanh nhà.

Giang Đường cong khoé môi :"Thấy chưa, mẹ không có lừa con."

"Vâng!" Lương Thâm gật đầu thật mạnh: "Về sau con sẽ luôn đi ngủ sớm."

"Còn gì nữa?"

Lương Thâm không tình nguyện nói: "Sẽ ăn thật nhiều rau."

Lâm Tùy Châu :"......"

Ngủ sớm?

Ăn nhiều rau?

Đây khẳng định không phải con của hắn.

Con của hắn sẽ không bao giờ ngủ sớm, càng sẽ không nghe lời ăn rau.

"Đúng rồi, ngày mai cô giáo Lưu muốn đến thăm gia đình."

Lâm Tùy Châu không chút để ý gật đầu, cũng không biết là mình có nghe hay không.

Mấy đứa nhỏ đều đã được đưa đến, Giang Đường nhìn thời gian, vừa vặn 6 giờ không hơn không kém.

"Vậy nhé, tôi đi về trước, chủ nhật tôi sẽ đến đón Sơ Nhất, còn Lương Thâm và Lương Thiển để chiều thứ hai tan học rồi về cũng được."

Lâm Tùy Châu nghe thấy lời cô nói, hơi ngước mắt :"Cô không ở lại sao?"

"Vì sao tôi phải ở lại?"

"Lúc trước là cô nói thứ bảy sẽ cùng tôi chơi với con."

"Đúng vậy." Giang Đường lí lẽ nói: "Tôi nói cùng nhau chơi với con chứ chưa nói là chơi ở nơi này."

Lâm Tùy Châu :"......."

Giang Đường cười nhạo một tiếng: "Lâm tiên sinh, hi vọng anh rõ rằng chúng ta đã ly hôn, không phải là ly thân, thứ bảy hôm nay tôi có một số việc cần xử lý, cho nên bọn trẻ giao cho anh chăm sóc."

Lâm Tùy Châu: "......"

Hình như.... không giống so với tưởng tượng của hắn.

Vốn dĩ hắn cho rằng nếu Giang Đường không trải qua đau khổ thì bọn nhỏ cũng sẽ khiến cô phải vất vả. Cho dù ngoài miệng không nói thì cũng sẽ thể hiện qua nét mặt. Nhưng chính hắn không ngờ..... Cô lại hoàn toàn thành thạo. Không! Chắc chắn chỉ là bên ngoài, Lâm Tùy Châu tin chắc cô chỉ đang giả vờ thành thạo mà thôi.

Trên mặt hắn lộ ý cười: "Được, cô đi đường cẩn thận."

"Bye." Giang Đường vẫy tay đi rồi lại vòng trở về. Ánh mắt Lâm Tùy Châu sáng lên, bỗng nghe cô nói: "Buổi tối trước khi đi ngủ anh đừng quên hôn chúc ngủ ngon bọn trẻ."

"......"

"............."

Lương Thâm chép miệng ghét bỏ: "Con không muốn baba hôn, thật ghê tởm."

Lâm Tùy Châu đảo ánh mắt sắc bén qua: "Con nói cái gì."

Thân mình Lương Thâm run lên, lại lần nữa nhớ tới mỗi lần bị baba dạy bảo nghiêm khắc, vội vàng che miệng lại đứng sát vào anh trai không dám nhúc nhích.

Giang Đường đi thì nơi này chính là thiên hạ của bọn nhỏ. Lương Thâm không thể chờ được nữa, nhanh chóng chạy lên phòng mình tìm đồ chơi, lúc này cậu mới nhận ra phòng ngủ của cậu không nhỏ một chút nào, lớn, rất lớn, lớn đến mức trống vắng, cô độc, còn có chút sợ hãi.

Sau khi lấy món đồ chơi xong, Lương Thâm vội vàng chạy đến bên cạnh Sơ Nhất.

Cậu thở hổn hển: "Anh."

"Sao vậy?"

Lương Thâm có chút ngượng ngùng nói :"Buổi tối..... chúng ta có thể tiếp tục ngủ chung một phòng được không?"

Sơ Nhất hơi mỉm cười, duỗi tay xoa đầu cậu như xoa cục bột, nhéo mặt cậu, nói: "Thâm Thâm sợ sao?"

Gương mặt nhỏ của Lương Thâm đỏ bừng lên :"Em là một nam tử hán, sẽ không sợ hãi đâu."

Sơ Nhất nhẹ giọng dỗ em trai: "Được được được, Thâm Thâm là dũng cảm nhất."

Không có mama ác quỷ quản lý, Lương Thâm quyết định sẽ làm chính mình, nhưng không biết tại sao.... cậu cảm thấy hàng trăm loại đồ chơi kia có chút nhàm chán. Ngay cả trò Liên Minh cũng không khiến cậu húng thú, cuối cùng Lương Thâm đành cầm máy chơi game Tiểu Bá Vương, đến khám phá hòn đảo mạo hiểm.

Lương Thâm định sẽ chơi đến 12 giờ nhưng đến 9 giờ tối hai mắt cậu rốt cuộc cũng không nâng nổi, cuối cùng cậu đành thay áo ngủ, nặng nề nằm lên giường mơ mơ màng màng, Lương Thâm nửa nâng đôi mắt lên: "Anh trai, buồn ngủ...."

Sơ Nhất đang đọc sách, không còn cách nào đành sắp xếp sách vở thật gọn gàng rồi xốc chăn lên ngủ cùng em trai.

Vừa mới nhắm mắt, Lâm Tùy Châu đã tiến vào phòng.

"Ba......."

"Lương Thâm ngủ rồi sao?"

"Vâng." Sơ Nhất gật đầu: "Mỗi ngày mẹ đều cho bọn con ngủ lúc 9 giờ."

Lâm Tùy Châu có chút ngạc nhiên: "Thằng bé chịu ngủ sao?"

Sơ Nhất gật đầu: "Vâng ạ."

"........"

Lâm Tùy Châu không khỏi nhìn về đứa bé đang ngủ kia. Hắn hôn Sơ Nhất rồi lại tiến lên chuẩn bị hôn Lương Thâm, nhưng khi môi chưa kịp chạm vào trán thì đã bị tiểu gia hỏa nửa tỉnh nửa mơ đánh một quyền lên mũi của hắn.

"Thối."

Thối......

Lâm Tùy Châu khẽ cắn môi, che lại chóp mũi chua xót rời đi.

Sơ Nhất cười không ngừng, nói: "Trên người mẹ có mùi thơm, Lương Thâm chắc là đã quen với mùi hương trên người mẹ, cho nên....."

Cho nên hắn liền thối?

Lâm Tùy Châu không muốn cùng bọn trẻ so đo, đóng kĩ cửa rồi vào phòng của con gái.

Thiển Thiển mặc áo ngủ hình chú thỏ con, đôi mắt nhỏ đen láy, so với đám tiểu tử thối kia đáng yêu hơn rất nhiều.

Đã một thời gian không gặp con gái, vẻ mặt Lâm Tùy Châu ôn hoà, cầm lấy một quyển sách ở mép giường, ôn nhu nói: "Baba kể con nghe truyện cổ tích được không?"

Thiển Thiển bĩu môi: "Con không muốn nghe truyện cổ tích."

Lâm Tùy Châu nhẫn nại hỏi: "Vậy con muốn nghe cái gì?"

"Hát." Cô bé nói:"Mẹ hát bài "Ba con gấu nhỏ" rất hay."

Lâm Tùy Châu: "......"

Lâm Tùy Châu: "Baba sẽ không hát bài đó."

"Vậy thì thôi." Thiển Thiển chẳng để ý, nói xong kéo cái chăn nhỏ: "Chúc baba ngủ ngon, Thiển Thiển buồn ngủ rồi."

"Không cần baba dỗ con ngủ sao?"

"Không cần ạ." Thiển Thiển khí phách vung tay Lâm Tùy Châu ra, thuần thục vuốt cái bụng nhỏ của mình: "Thiển Thiển có thể tự dỗ mình."

Lâm Tùy Châu: ?????

Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn mà rốt cuộc con của hắn đã xảy chuyện gì vậy!!!!!

_____

- Cảm ơn bạn Wu Xiǎn đã yêu thích truyện và giúp Haullyn nhé!

Và nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Wu Xiǎn và Haullyn làm thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙