Chương 79: Hồ ly tinh

Edit: @zynzyn2912

__________

Nhìn Thiển Thiển tự mình đi vào giấc ngủ, thần sắc Lâm Tuỳ Châu rối rắm, không khỏi nghi ngờ.

Con gái hắn mềm mại, đáng yêu, lá gan cũng nhỏ, mỗi ngày đều phải có người bồi ngủ mới chịu thôi, hồi trước đều là Lâm Tuỳ Châu kể chuyện trước khi ngủ, nếu hắn không có ở đó, Tiểu Cao sẽ kể chuyện cho cô bé.

Tâm trạng Thiển Thiển luôn là bất an, trong lúc ngủ cũng tỉnh dậy rất nhiều lần để xác định hắn tồn tại.

Hiện giờ nhìn Thiến Thiến tự mình ngủ , Lâm Tuỳ Châu vừa vui lại vừa buồn, vui là vì con gái giống như lớn lên hiểu chuyện hơn, buồn là vì con gái trưởng thành, không cần người cha này kể chuyện nữa.

Lâm Tuỳ Châu thở dài, đứng dậy rời khỏi phòng.

Hôm sau , chờ khi Lâm Tuỳ Châu tỉnh lại, phát hiện mấy đứa nhỏ đã sớm ăn xong bữa sáng, hơn nữa còn chạy một vòng trở về.

"Ba, ba dậy muộn."

Thiển Thiển thè lưỡi: "Baba lười biếng."

Lâm Tuỳ Châu nhìn thời gian, 7 giờ, cũng không tính là muộn.

"Ba, hôm nay cô giáo Lưu muốn tới thăm gia đình đó."

Hắn thong thả xuống lầu, thuận miệng hỏi: "Mấy giờ?"

"Cô chưa nói."

Lâm Tuỳ Châu gật đầu, không nói chuyện.

*

10 giờ sáng.

Lưu Thu Nguyệt dựa theo địa chỉ, xuất hiện ở biệt thự Lâm gia.

Nhìn cổng chính chạm khắc tinh xảo và sân vườn thiết kế kiểu dáng Châu Âu, Lưu Thu Nguyệt liền trừng lớn đôi mắt, cô ta biết Lâm gia có tiền, nhưng không nghĩ lại nhiều tiền đến mức này, căn biệt thự trước mắt quả thực chính là lâu đài trong phim.

Khi đang trố mắt nhìn, cánh cổng mở ra hai bên.

Lưu Thu Nguyệt lấy lại tinh thần, nơm nớp lo sợ đem xe lái vào.

Những món đồ trang trí trong nhà Lâm Tùy Châu đều được làm từ tay nhà thiết kế bậc thầy, vừa xa hoa giàu có nhưng cũng rất đơn giản, thiết kế cảnh vườn càng khéo léo hơn. Sau khi đậu xe vào trong sân, Lưu Thu Nguyệt lấy tâm tình thấp thỏm tiến vào.

Không gian to lớn như vậy càng khiến cô ta trở nên nhỏ bé.

Vì hôm nay thăm hỏi gia đình, cô ta cố ý mặc chiếc váy sáng quý nhất cùng giày cao gót tinh xảo, khuôn mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng, không có vẻ đẹp tuyệt diễm như Giang Đường, nhưng cũng thanh lệ, không tầm thường.

"Cô giáo, mời ngồi đi."

Chờ sau khi Lưu Thu Nguyệt ngồi xuống sô pha, Tiểu Cao mới đi lên pha trà.

"Cô Lưu!!"

Khi tâm tư còn bất an, Lương Thâm ôm bóng cao su từ ngoài chạy tới.

Nhìn đến khuôn mặt quen thuộc, Lưu Thu Nguyệt giảm bớt sự khẩn trương, cô ta lấy tờ khăn giấy ra, cẩn thận laau một mặt đầy mồ hôi của Lương Thâm, "Chạy cả người đầy mồ hôi."

Lương Thâm cười hắc hắc, khoé mắt đột nhiên liếc đến một thân ảnh, cậu lập tức nhìn lại: "Ba--!"

Lòng bàn tay Lưu Thu Nguyệt cứng đờ, chậm rãi quay đầu.

Trên cầu thang xoắn ốc, người đàn ông vẫn dạo bước đi xuống.

Thân hình hắn thẳng tắp, hắn mặc áo phông thường với một cái quần màu xám đậm đơn giản, tóc đen hoi cuốn hạ xuống, gương mặt thâm thuý như dải ngân hà.

Bất luận thứ ngôn ngữ gì cũng đều khó có thể miêu tả vẻ đẹp anh tuấn cùng khí chất của hắn, tất cả những gì trên người hắn đều làm cảnh vật trở nên ảm đạm.

Trái tim Lưu Thu Nguyệt bang bang nhảy lên, cô ta giống như thiếu nữ mới lớn bắt đầu có mối tình đầu, hoàn toàn mê muội trước vẻ đẹp thành thục của người đàn ông.

Lâm Tuỳ Châu tuỳ ý sắn tay áo lên, ngồi ở một bên khác của sô pha:

"Chào cô Lưu, tôi là ba của Lương Thâm và Lương Thiển."

Thanh âm của hắn mang khuynh hướng cảm xúc lạnh lẽo, cứng rắn, vô cùng gợi cảm.

Lưu Thu Nguyệt cảm thấy nụ cười của mình có chút cứng đờ: "Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện..."

"Ừ." Lâm Tuỳ Châu vẻ mặt lãnh đạm, "Về Lương Thâm Lương Thiển, cô muốn nói vấn đề gì sao?"

Lưu Thu Nguyệt uống mấy ngụm trà, ổn định tốt tinh thần.

Sau khi lại hơi thả lỏng, cô lúc này mới mở miệng: "Lương Thâm, thằng bé...."

Hai người ngồi trên sô pha nói, Thiển Thiển nhìn trộm ở góc tường.

Nhìn hình ảnh hài hoà kia, mắt cô bé mở to như là muốn phun lửa tới nơi.

Sơ Nhất chú ý tới tiểu ma nữ chùm áo khoác, Lương Thiển lén lút, cậu bước nhỏ lên trước vỗ vỗ bả vai cô bé, "Thiển Thiển, em đang làm gì vậy?"

Thiển Thiển không nói chuyện, một chút mới đứng dậy, một mạch chạy lên lầu.

Cô bé tìm điện thoại của mình, nhấn gọi điện thoại, rất nhanh kết nối được, không chờ phía đối phương nói chuyện, Thiển Thiển bóp mũi giả nức nở: "Mẹ, Thiển Thiển không xong rồi......."

Giang Đường đang viết kịch bản đột nhiên sửng sốt, vội vàng buông cuốn sổ: "Thiển Thiển làm sao vậy?"

Tròng mắt Thiển Thiển xoay chuyển: "Thiển Thiển đau bụng..."

"Baba đâu?"

"Baba.....baba đang uống trà cùng người phụ nữ khác."

Con mẹ nó!

Lời này vừa nói ra, Giang Đường không khỏi ở trong lòng mắng Lâm Tuỳ Châu một tiếng.

Nhưng mà cô rất nhanh bình tĩnh lại, ôn nhu hỏi: "Vậy có thể tác hợp baba và cô ấy, Thiển Thiển đi chơi với chị Tiểu Cao được không?"

"Baba chưa bao giờ mang nữ nhân về nhà!" Nói nói, Thiển Thiển uỷ khuất nghẹn ngào, "Mẹ ơi, con không muốn có mẹ mới...."

Cô bé làn loạn chính là tiểu ma vương, khóc lên lại làm người đau lòng.

Mặc kệ lời cô bé nói là thật hay là giả, Giang Đường cũng cố không được nhiều như vậy, chỉ nghĩ mau chóng đưa con gái nhỏ đón trở về, cô nhảy xuống giường, một bên thay đồ một bên trấn an tiểu cô nương, "Yên tâm con sẽ không có mẹ kế, mẹ lập tức qua, Thiển Thiển đừng khóc."

Điện thoại cắt.

Thiển Thiển ném di động xuống, khoanh tay trước ngực làm một bộ dáng tức giận.

Phim truyền hình cũng như vậy, cái cô giáo kia cũng thăm hỏi gia đình, còn cố ý để quần áo ướt để thay quần áo của cô bé lọ lem, thật quá đáng! Hiện tại cô giáo Lưu khẳng định cũng muốn đổi thành quần áo mẹ.

Cô bé chạy ra khỏi phòng và nhẹ nhàng nhìn xuống phía dưới.

Đang nói, Lưu Thu Nguyệt đột nhiên cảm giác được một ánh mắt không thiện cảm, theo cảm giác nhìn lại, đối mặt với Thiển Thiển đang âm thầm quan sát.

Cô ta sửng sốt nhẹ, hướng Thiển Thiển cười: "Thiển Thiển, trốn ở chỗ đó làm gì thế?"

Ánh mắt Lâm Tuỳ Châu liếc qua, cô gái nhỏ mặc áo choàng to rộng, hắn cười cười, đứng dậy đi lên bế cô bé ôm xuống dưới.

Thiển Thiển nằm trong lồng ngực Lâm Tuỳ Châu, nhìn Lưu Thu Nguyệt không nhịn được trợn trắng mắt.

Lưu Thu Nguyệt ý cười ôn nhu: "Thiển Thiển không thích cô giáo tới đây sao?"

"Cô không phải cô giáo của tôi...."

Cô ta thực sự không phải cô giáo của Thiển Thiển, dù sao cô ta cũng dạy lớp lớn, ngẫu nhiên mới tới thay cô giáo lớp bé.

Lâm Tuỳ Châu nhìn ra Thiển Thiển có sự bài xích đối với Lưu Thu Nguyệt, cũng không vạch trần, đem cô bé đặt ở một bên, nhàn nhạt ngước mắt: "Thời gian không có nhiều, tôi còn có công việc, cô giáo còn gì muốn nói không?"

Nói rõ là tiễn khách.

Lưu Thu Nguyệt cắn môi, ẩn ẩn có chút không cam lòng.

Cô ta lớn lên không kém, không ít minh tinh cũng chưa đẹp bằng cô ta, ngay cả phụ huynh trong nhà trẻ cũng từng tỏ tình với cô ta, nhưng mà cô đều chướng mắt những người đó, hiện giờ thật vất vả có cơ hội, thế nào cũng không thể từ bỏ.

Lưu Thu Nguyệt vừa chuyển ánh mắt, nhìn thấy Tiểu Cao bưng khay trà lên chuẩn bị rời đi.

Tâm cơ chợt lóe, Lưu Thu Nguyệt cười nói: "Tôi đi trước, cuối tuần có hoạt động của gia đình và các bé, hy vọng anh có thể tham gia. Những lần trước chỉ có Lương Thâm Lương Thiển một mình, đối với trẻ nhỏ cũng không tốt."

Nói xong, Lưu Thu Nguyệt đứng dậy, lúc xoay người, không cẩn thận lại vừa vặn đựng phải Tiểu Cao bưng khay trà, nửa ly trà đổ vào váy cô ta, nước trà chậm rãi chảy, xuyên thấu qua lớp vải dệt màu trắng, cảnh sắc trước ngực cô ta bị nhìn thấy.

Lưu Thu Nguyệt cố ý quay lại, sợ hãi kêu thành tiếng che ngực, vẻ mặt mờ mịt vô tội.

Lâm Tuỳ Châu tránh tầm mắt, thanh âm lạnh không ít: "Tiểu Cao, mang cô giáo Lưu đi thay quần áo."

Thiển Thiển trừng mắt, đã sớm sợ ngây người.

Giống...... giống phim truyền hình như đúc!

Tiểu Cao đưa cô giáo Lưu lên tầng, cho cô ta chọn bộ quần áo sạch sẽ của mình.

Rất nhanh liền thay xong, cô ta ngượng ngùng đến trước mặt Lâm Tuỳ Châu, "Lại gây phiền toái cho anh rồi, bộ đồ này....."

Hắn đứng dậy, đôi tay cắm túi, mặt mày lạnh nhạt: "Đây là đồng phục của người hầu, cô cứ mặc đi."

"Vậy, tôi sẽ giặt sạch và ngày mai đem tới trả."

"Không cần." Lâm Tuỳ Châu bước chân vào giới giải trí nhiều năm, đã sớm nhìn quen các loại thủ đoạn, giống như loại kịch bản câu dẫn sơ cấp này, chỉ có đồ ngốc mới có thể mắc mưu, đồng thời hắn quyết định đổi giáo viên cho con.

Đang muốn lên tầng, Lưu Thu Nguyệt đột nhiên dẫm chân vào chỗ nước trà chưa lau, thẳng tắp trượt chân ngã vào lồng ngực Lâm Tuỳ Châu, cái ngoài ý muốn này làm Lưu Thu Nguyệt vui vẻ ở trong lòng, thuận thế dán lên hắn.

Đang mừng thầm, đằng sau truyền đến tiếng bước chân.

Giang Đường lạnh lùng nhìn hai người ôm nhau không coi ai ra gì, cô hừ lạnh, âm thanh vang vọng phòng khách, "Con hồ ly tinh nơi nào tới đây phát ra mùi lẳng lơ vậy!"

Cô vốn tưởng rằng con gái nói dối, nhưng thấy một màn trước mắt này thế nào cũng không phải là giả.

Sớm biết rằng Lâm Tùy Châu anh tuấn, rất nhiều nữ nhân muốn nhào vào lòng ngực, lại không nghĩ có thể chạy tới tận nhà, còn dám làm trò trước mặt trẻ con.

Giang Đường càng nghĩ càng tức giận, mắt hồ ly giận trừng trừng nhìn Lâm Tuỳ Châu: "Anh thật đúng là hoà thượng bung dù, vô pháp vô thiên, dám xằng bậy trước mặt trẻ con?"

Lâm Tuỳ Châu:"......."

Lâm Tuỳ Châu:"..............."

Hắn oan mà, nhưng lời nói đến trên miệng, một chữ cũng không nên lời.

Chất phác đẩy cô giáo Lưu ra, Lâm Tuỳ Châu lui về sau hai bước, đôi tay xòe ra lấy lại trong sạch: "Cái gì tôi cũng chưa làm."

Giang Đường ngó mắt nhìn qua, phát hiện quần áo trên người cô ta có chút quen mắt, hình như là đồng phục thường mặc của Tiểu Cao và người giúp việc, chẳng lẽ là.....?

Đang nghĩ tới nghĩ lui, đối phương quay đầu lại.

Bộ dáng có chút quen mắt, cô nheo nheo mắt, nhớ ra đây là cô giáo Lưu mà Lương Thâm thích nhất.

Lưu Thu Nguyệt xấu hổ cười: "Là....... là tôi không cẩn thận."

"......"

Không khí lâm vào xấu hổ.

_____

- Cảm ơn bạn Zynzyn2912 đã yêu thích truyện và giúp Haullyn nhé!

Và nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho @Zynzyn2912 và Haullyn làm thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙