Chương 80: Lưu Thu Nguyệt bị sa thải

Edit: June Amelia

__________

Giang Đường lạnh nhạt nhìn cô giáo trẻ trước mặt.

Cô ở giới giải trí lăn lộn lâu như vậy, trong lòng ai nghĩ cái gì, muốn làm cái gì, liếc mắt một cái liền có thể biết được. Cô biết rõ Lâm Tùy Châu rất có sức hút với các cô gái trẻ, càng biết những tính toán trong lòng Lưu Thu Nguyệt, đơn giản chỉ là muốn trèo cành cao, một bước lên trời.

Giang Đường ném túi xách xuống ghế sô pha, "Cô không cẩn thận?"

Khí thế của cô quá mức cường đại, Lưu Thu Nguyệt bất an co rúm bả vai lại, ở trước mặt Giang Đường, cô ta bị sấn lại như là nha hoàn xách giày.

"Tôi thật sự không cẩn thận......" Lưu Thu Nguyệt nhỏ giọng nói, "Nước trà làm ướt quần áo tôi, tôi đi thay đồ, sau đó trượt chân, may là Lâm tiên sinh đỡ được tôi."

Lâm Tùy Châu: ???

Cảm giác được ánh mắt Giang Đường nhìn lại, Lâm Tùy Châu ánh mắt vô tội: "Tay của tôi vẫn luôn ở trong túi quần, tôi không có đỡ."

Giang Đường nhướng mày, chẳng hề để ý: "Chắc tôi quan tâm."

Lâm Tùy Châu: "......"

"Được rồi, coi như tôi hiểu lầm cô giáo." Giang Đường ỷ vào chiều cao, từ trên cao nhìn xuống Lưu Thu Nguyệt: "Nhưng mà cô giáo Lưu vẫn phải chú ý, nếu là cô ở nhà người khác mà không cẩn thận như vậy, nếu người đó là chính nhân quân tử còn được, nếu không phải, cô xảy ra chuyện gì thì ai dám phụ trách?"

Lời nhắc nhở thiện chí khiến Lưu Thu Nguyệt nóng tai, cô ta vội vàng gật đầu không ngừng, lấy đồ rời khỏi Lâm gia.

Giang Đường hừ lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Thiển Thiển, cô khom lưng sờ sờ đầu cô bé: "Bụng còn có đau không?"

Thiển Thiển ngoan ngoãn lắc đầu: "Không đau lắm~"

"Vậy là tốt rồi, nếu không có việc gì mẹ về trước......"

"A nha!" Vừa dứt lời, Thiển Thiển đột nhiên ôm đầu ngã vào sô pha: "Thiển Thiển đau bụng, mẹ ở lại mới có thể khỏe lên."

"......"

"............"

"Con ôm đầu."

Một giây sau.

Thiển Thiển ôm bụng, lại hô to: "A nha, Thiển Thiển đau bụng, muốn mẹ ở lại mới có thể khỏe."

Rõ ràng là một đứa nhỏ tuổi vô lại.

Lâm Tùy Châu ý cười ngâm ngâm nhìn Giang Đường: "Vậy cô...... ở lại?"

Cô đánh giá Lâm Tùy Châu, cười lạnh nói: "Anh lớn lên rất đẹp, đến suy nghĩ cũng rất đẹp."

"......"

"Không có việc gì mẹ sẽ về trước, đúng rồi, làm phiền anh cho con gái xem phim truyền hình lúc 8 giờ."

Tiếp theo《 Cô bé lọ lem của bá đạo tổng tài 》chính là 《 Thiên kim thật giả 》, cô rất lo lắng Thiển Thiển xem xong phim sẽ nghi ngờ bản thân bị nuôi nhầm, sau đó ngàn dặm xa xôi đi tìm mẹ đẻ.

Cô rời đi nhanh chóng, không có chút biểu cảm nào là lưu luyến.

Lâm Tùy Châu vẫn thong dong như cũ, anh khẳng định rằng Giang Đường là lạt mềm buộc chặt, rốt cuộc cô nghĩ như thế nào lại chán ghét cái nhà này, từ lâu bị hoàn cảnh biến đổi thành một phú bà mười ngón không dính nước, hiện giờ làm cô trở về làm người bình thường, sao có thể quen?

Thời gian sẽ làm cô hiểu rõ đâu mới là cuộc sống tốt nhất, đâu là người đàn ông tốt nhất tốt nhất. Người nào...... Mới là đáng giá nhất để yêu.

"Baba, con không thích cô giáo Lưu."

Giọng nói của con gái làm Lâm Tùy Châu lấy lại tinh thần, hắn lười biếng rũ mắt, âm thanh trầm thấp: "Con yên tâm, con sẽ không gặp lại cô giáo Lưu."

*

Ngày thứ hai, cô Lưu bị trường mẫu giá Trường Thanh sa thải vì tội vô trách nhiệm.

Lương Thâm Lương Thiển vui vẻ đi vào nhà trẻ, liền nhìn thấy vẻ mặt Lưu Thu Nguyệt âm trầm, xách vali chuẩn bị rời khỏi trường học.

Lương Thâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó buông Thiển Thiển ra, chạy tới: "Cô giáo Lưu, cô phải đi sao?"

Dưới ánh mặt trời, đôi mày cậu gắt gao nhăn vào, một đôi đồng tử trong trẻo tràn ngập u sầu.

Ngón tay Lưu Thu Nguyệt không khỏi nắm chặt.

Trường Thanh là Trường mẫu giáo dành cho dòng dõi quý tộc, bị nơi này sa thải không phải là việc nhỏ, đến lúc người khác nhìn đến sơ yếu lí lịch của cô, đoán chừng sẽ không muốn nhận cô ta, tiền đồ của cô ta xem như huỷ hoại.

Lưu Thu Nguyệt trên môi nở ra một nụ cười nhạt, khom lưng bỏ cái vali xuống, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt Lương Thâm, ngữ khí ôn nhu không thay đổi: "Đúng vậy, cô giáo phải rời khỏi nơi này, về sau sẽ có cô giáo mới đến dạy con, con phải nghe lời, biết không?"

Lương Thâm mắt trừng lớn, tràn đầy ngạc nhiên.

Từ trước nay đến nay ở nhà trẻ, cậu thích nhất chính là cô giáo Lưu, bình thường có cái gì đều sẽ cùng cô giáo Lưu trao đổi. Hiện giờ nghe được cô giáo phải đi, lập tức thấy buồn bã, hốc mắt ửng đỏ.

"Vì sao cô giáo phải đi?"

Vẻ mặt cô ta bi thương và khó xử: "Hôm trước cô đi thăm hỏi gia đình, đã xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, mẹ con giống như hiểu lầm cô, nhưng mà cũng là cô không cẩn thận......"

Thở dài, Lưu Thu Nguyệt ôm vali đứng dậy rời đi.

Lương Thâm vội vàng đuổi theo: "Là mẹ con làm cô phải đi sao?!"

Cô ta nhìn cậu một cái, không nói gì.

Cổng chính nhà trẻ chậm rãi khép lại, Lương Thâm gắt gao siết chặt lan can, cắn chặt hàm răng.

Việc cô giáo Lưu khiến Lương Thâm cả một ngày không có nghe bài giảng, ngay cả cơm trưa cũng chỉ ăn qua loa một lát, rốt cuộc kiên nhẫn đến cuối buổi học, tài xế đến đón, đưa bọn trẻ trở lại tiểu khu Hạnh Phúc.

Khuôn mặt nhỏ của Lương Thâm âm trầm, bước nhanh chạy về tiểu khu.

"Anh, chờ em!"

Thiển Thiển một trái một phải xách theo hai cặp sách, bước chân ngắn đuổi theo.

Cô bé chạy không nhanh, thấy Lương Thâm biến mất như cơn gió, Thiển Thiển thở hồng hộc bước nhanh hơn. Cô bé chạy quá gấp, lơ đãng bị hòn đá nhỏ vướng bên chân, ngã trên mặt đất.

Cặp sách trên tay đều bị quăng ra ngoài, đầu gối và lòng bàn tay truyền đến đau đớn làm Thiển Thiển dại ra một chút, rất nhanh, cơn đau không ngừng tới kí©h thí©ɧ cô bé khóc lớn.

Nước mắt phủ kín hai mắt như sương mù mênh mông, mọi thứ đều không thấy rõ.

Cô bé đứng dậy không nổi, khóc lóc một lúc.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, Thiển Thiển được người nâng dậy khỏi mặt đất.

"Em không sao chứ?"

"Oa......" Cô bé tiếp tục thút tha thút thít nức nở, "Đau......"

"Đừng khóc đừng khóc." Âu Dương hoảng hốt nhìn xung quanh, cậu tháo chiếc khăn quàng đỏ xiên xiên vẹo vẹo trước ngực kia xuống, động tác không quá thuần thục giúp cô bé băng bó miệng vết thương trên tay.

Cái mũi Thiển Thiển ửng hồng, đôi mắt trong suốt long lanh còn đọng lại nước mắt.

Dưới ánh mặt trời, cô bé giống như tiểu tinh linh đáng yêu.

Bên tai Âu Dương đỏ bừng, thanh âm có chút cứng đờ: "Em có thể, có thể đứng lên không?"

Không chờ Thiển Thiển đáp lời, nghe được tiếng em gái khóc, Lương Thâm chạy tới bay lên một chân đá văng Âu Dương, cậu giống tiểu bá vương che Lương Thiển ở sau người, căm tức nhìn Âu Dương: "Anh làm gì bắt nạt em gái tôi?!!"

Âu Dương che mặt, phun ra một búng máu trên mặt đất.

Khóe miệng bị rách, rất đau.

Âu Dương biết chính mình bị hiểu lầm, cậu ngước mắt nhìn về phía Lương Thâm, tính tình nhẫn nại giải thích nói: "Tôi không bắt nạt em gái cậu."

"Anh làm em ấy bị thương!" Hôm nay Lương Thâm vốn dĩ không thoải mái nên hành vi của Âu Dương đã hoàn toàn cậu làm tức giận, cậu cũng không rảnh lo nhiều như vậy, vén tay áo lên vọt đánh.

Lương Thâm tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng luôn cậy mạnh, Âu Dương cũng không phải hiền lành, thường xuyên qua lại khıêυ khí©h làm cậu thêm một bụng lửa, rốt cuộc cố không được, nắm tay lại thành quả đấm rồi cùng Lương Thâm vật lộn.

Trường hợp mất khống chế.

Hai học sinh nhỏ tuổi đánh đến nước sôi lửa bỏng làm hấp dẫn ánh mắt người qua đường, có mấy người thử khuyên can, nhưng hai đứa nhỏ đang nổi nóng nên cũng không nghe vào tai.

Lương Thiển bị ngã trầy da đầu gối, chậm chạp đứng dậy từ trên mặt đất: "Các anh đừng đánh nữa~"

Âm thanh cô bé giống như muỗi kêu, không có một chút cảm giác tồn tại.

"Đừng đánh nhau nữa......"

"......"

Không ai nghe.

Đánh nhau qua lại hơn mười phút, Lương Thâm nhỏ hơn một tuổi cuối cùng không địch lại Âu Dương, bị ấn ở trên mặt đất điên cuồng giãy giụa một hồi, sau đó yếu thế khóc lớn.

Âu Dương thở hổn hển, túm cổ áo Lương Thâm lớn tiếng rít gào: "Tôi không đánh em gái cậu——!"

Lương Thâm hung hăng trừng mắt Âu Dương: "Anh chờ,...... chờ tôi đó, tôi sẽ về mách ba tôi!"

"Mách đi, nghĩ tôi sợ cậu sao?"

Âu Dương đang muốn buông Lương Thâm ra, đột nhiên bị kéo lấy một phen, Lương Thâm ngẩng đầu lên, há mồm hung hăng cắn lên cổ tay cậu, nháy mắt, tiếng kêu đau vang vọng toàn bộ tiểu khu.

Giang Đường và Sơ Nhất mua đồ ăn trở về tình cờ gặp được cảnh tượng này.

Vẻ mặt Giang Đường kiểu WTF?

Chỉ là đi mua đồ ăn cũng có thể thấy con trai mình cùng người khác đánh nhau??

Hai đứa nhỏ rất giống những con khỉ trong vườn bách thú chơi đùa, cho người ta xem khỉ đánh nhau miễn phí như trò hay, cô nỗ lực khống chế biểu cảm trên mặt, sau khi đem đồ ăn đặt ở trên mặt đất, tiến lên một trái một phải kéo hai đứa ra.

Lương Thâm chưa từ bỏ ý định muốn đá Âu Dương, Âu Dương không phục đánh lên mặt Lương Thâm.

Cô dùng hết sức lực mới không làm cho bọn nhỏ lại tiếp tục đánh nhau, hiện tại hai đứa nhỏ đều khó coi, Âu Dương mặt sưng phù một nửa, trên cổ tay còn mang theo một vòng dấu răng; Lương Thâm lại càng thêm nghiêm trọng, vết bùn dính trên người đen như mực, nút cài áo sơmi nứt ra mấy viên, trên mặt trên cổ một mảnh xanh tím.

Hiển nhiên, bọn nhỏ đánh thật sự mãnh liệt.

"Đây là con của cháu?" Một ông cụ vây xem hỏi.

Giang Đường ngượng ngùng cười nói: "Con cháu hôm nay quên uống thuốc, xin lỗi đã dọa đến ông."

Nói xong, cô lôi kéo hai đứa đi vào nhà, cuối cùng không quên dặn dò Sơ Nhất: "Cầm lấy đồ ăn rồi cùng em gái trở về."

Sơ Nhất ngơ ngác gật gật đầu.

Về nhà, vào cửa Giang Đường không quá ôn nhu đem Lương Thâm đẩy đi vào, tiếp đó cô dắt Âu Dương vào, lại sợ lần nữa xảy ra tranh chấp, cô để bọn nhỏ giữ một khoảng cách an toàn.

Lương Thâm nắm chặt tay, tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương.

Âu Dương hừ lạnh khinh thường, cúi đầu sửa sang lại quần áo.

Rất nhanh, Sơ Nhất dẫn em gái tiến vào.

Ba đứa tiểu quỷ xếp thẳng hàng, trên người đều mang vết thương.

Giang Đường có chút đau đầu, cô kìm chế tính tình nóng nảy của mình, nhẫn nại lấy hòm thuốc ra, "Sơ Nhất, giúp mẹ lấy thuốc cho Âu Dương."

Sơ Nhất lau tay sạch sẽ, nghe lời đi tới trước mặt cô.

"Không cần đâu." Âu Dương liếc Sơ Nhất một cái, "Không cần dùng đến thuốc."

Sơ Nhất thấp giọng nói: "Nhưng nếu không bôi thuốc cho tốt, bà cậu nhìn thấy sẽ đau lòng."

Mày cậu nhăn lại, không phản kháng.

"Bạn học Âu Dương ngồi ở trên sô pha đi, đứng bôi thuốc không được tốt cho lắm."

Âu Dương nhìn thấy sô pha sạch sẽ trước mắt, rồi nhìn đến quần áo bẩn của bản thân mình, cậu không khỏi lùi về phía sau một bước, trong mắt chợt lóe lên tia thấp thỏm tự ti. Sơ Nhất nhấp nhấp môi, kéo đến một chiếc ghế nhựa, kéo cậu ngồi xuống, tiếp theo cầm lấy thuốc, tăm bông chuyên tâm hỗ trợ khử trùng.

Giang Đường trước tiên xử lý tốt miệng vết thương nhỏ trên tay và đầu gối của Thiển Thiển, đang muốn giơ tay thoa thuốc cho Lương Thâm, lại thấy ánh mắt hận thù của hắn.

Mày nhăn lại, Giang Đường ý thức được sự tình có chút không thích hợp.

"Hình như con có chuyện muốn nói với mẹ, nhưng mà tốt nhất nên bôi thuốc trước, tránh việc con bị uốn ván chết, muốn nói cũng ngồi xuống mà nói."

Lương Thâm khẽ cắn môi, không tình nguyện đem cánh tay đưa ra.

Không mất nhiều công sức, toàn bộ ba đứa nhỏ đều được xử lý tốt.

Giang Đường thu lại hòm thuốc, bình tĩnh nhìn bọn trẻ trước mặt, chậm rãi mở miệng: "Vì sao lại đánh nhau?"

Lương Thâm chỉ vào Âu Dương: "Anh ta làm Thiển Thiển bị thương."

Âu Dương trợn trắng mắt: "Tôi không làm."

Ánh mắt Giang Đường dừng ở Lương Thiển ngồi giữa: "Nói với mẹ, sao lại thế này?"

Thiển Thiển rất thành thật: "Con té ngã, anh này giúp con....."

Lương Thâm vừa nghe, duỗi tay hung hăng chọc xuống trán nàng, "Em, khuỷu tay em hướng ra ngoài!! Anh đều nhìn thấy anh ta làm em bị thương!"

"Không có......" Thiển Thiển ủy khuất, hốc mắt lại đỏ một vòng.

Âu Dương nhíu nhíu mi, kéo Lương Thiển qua che trước người cô bé, rũ mắt lạnh lùng nhìn Lương Thâm, "Cậu là anh trai của em ấy,vì sao lại không tin em ấy?"

Lương Thâm bị chất vấn quay đầu đi không nói chuyện.

Âu Dương nghĩa khí nhìn về phía Giang Đường: "Dì......"

Giang Đường mỉm cười: "Gọi là chị."

Dì sao? Cô đẹp như một tiên nữ tựa cành hoa, cho dù đã có con cũng không thể gọi là dì, kể cả về sau có già thì cũng chỉ là tiên nữ tỷ tỷ lớn tuổi, dì cái gì mà dì.

_____

- Cảm ơn bạn June Amelia đã yêu thích truyện và giúp Haullyn nhé!

Và nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho June Amelia và Haullyn làm thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙