Chương 81: Sự trả thù tốt nhất là áy náy

Edit: Wu Xiǎn

__________

Âu Dương cảm thấy có chút không ổn, nhưng nếu không nghe lời gọi "chị", cậu nghĩ Giang Đường sẽ qua đánh cậu mất.

Sau khi điều chỉnh giọng điệu nhẹ lại, tiếng "Chị" mềm mại được thốt lên.

Giang Đường nghe xong rất thoải mái, sắc mặt hoà ái hơn lúc trước một chút.

"Tôi không có đánh...... Thiển Thiển. "

Hình như là cái tên này, Âu Dương trộm ngắm Lương Thiển, cô bé cũng chớp đôi mắt to nhìn cậu, mặt cậu bỗng nhiên đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt.

Một đứa trẻ sáu tuổi làm sao hiểu được thích là gì? Cậu chỉ cảm thấy Lương Thiển thật xinh xắn đáng yêu, khả năng ngôn ngữ hạn chế khiến cậu không cách nào hình dung được cảm xúc nội tâm của mình. Chỉ là cảm giác này khiến tim cậu đập nhanh hơn, muốn liếc nhìn cô một cái nhưng lại không dám nhìn nhiều.

"Tóm lại là hiểu lầm." Giang Đường đã rõ ràng mọi việc , đưa mắt nhìn về phía Lương Thâm, "Lương Thâm, xin lỗi anh Âu Dương mau."

"Hứ!" Cậu hung hăng xách cặp chạy về phòng.

Phanh!

Cửa phòng bị cậu dùng sức đóng sầm lại.

Giang Đường rất muốn làm một người mẹ tính tình nhẫn nại, nhưng khi đối mặt với Lương Thâm, mọi sự bình tĩnh mà cô có đều biến mất. Chỉ nghĩ muốn đem đứa nhỏ kia ấn trên mặt đất đánh một trận. Sau khi hít thở sâu, tâm tình tức giận đã hoàn biến mất, kiểm tra giao diện giá trị sinh mệnh, đánh nhau được xem như là hành vi không tốt, cô vì vậy mà tổn thất ba ngày sinh mệnh.

Giang Đường nhịn không được xem thường, dựa theo cái này tiến độ đi xuống, bản thân có thể sống ít nhất 50 tuổi .

"Âu Dương, trước hết chị thay Lương Thâm xin lỗi với em nha."

"Không sao đâu." Âu Dương lắc đầu, "Tôi không thèm so đo với hắn."

Âu Dương rộng lượng, cũng không phải người tính toán chi li, sớm nắng chiều mưa, mới vừa nãy còn tức giận Lương Thâm, hiện tại lại bình tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Có muốn ở lại ăn bữa tối không?"

"Không được, bà ngoại còn đang đợi tôi." Âu Dương xách cặp đứng lên, "Tôi đi trước, cảm ơn...... Chị."

Nói xong, xoay người rời đi.

Cô bé Thiển Thiển nhảy xuống sô pha đuổi theo, "Từ từ......"

"Em còn có việc gì sao?"

Thiển Thiển rút ra cái khăn quàng đỏ dính máu ra đưa qua: "Đây là của anh."

Cậu thành thật tiếp nhận.

Sau đó, Thiển Thiển lại tháo kẹp tóc hình hoa cúc nhỏ trên đầu xuống, cô bé bỏ vào tay của Âu Dương, giọng nói của trẻ con nghe ngọt ngào như kẹo: "Thiển Thiển đem cái này tặng cho anh, anh đừng giận anh trai, anh ấy không phải cố ý đánh anh đâu."

Âu Dương ngẩn ra, ngơ ngác nhìn chiếc kẹp tóc tinh xảo ở lòng bàn tay.

Hoa cúc non màu trắng nho nhỏ vô cùng giống với cô bé, vừa xinh đẹp vừa trong sáng, trước ngực không hiểu sao cứ nhảy lên rất phấn khởi vui sướиɠ, cậu thẹn thùng cười, nắm chặt kẹp tóc xoay người rời đi, chờ thân ảnh của Âu Dương biến mất ở sau thang máy, Thiển Thiển mới chậm rãi khép cửa lại.

Cô bé lưu luyến nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ ấy, Giang Đường tràn ngập ý cười: "Con không phải rất thích cái kẹp tóc kia sao? Cứ như vậy tặng người ta à."

Cô gái nhỏ nghiêm trang: "Anh Âu Dương là người tốt, con té ngã chỉ có anh ấy đến đỡ con."

Cô bé đúng là rất thích kẹp tóc hoa cúc non, nhưng lại càng thích người tốt hay giúp đỡ như anh Âu Dương.

Sơ Nhất: "Mẹ, con đi xem Lương Thâm một chút."

Sau khi nói chuyện với Giang Đường, Sơ Nhất trở lại phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Lương Thâm cuộn tròn ở trong chăn nhỏ giọng khóc lóc.

Lạch cạch.

Cửa phòng khép lại, đem tất cả ngăn cách với bên ngoài.

Sơ Nhất nháy mắt, biểu tình đã có thay đổi rất nhỏ.

Cậu leo lên trên thang trượt, kéo chăn ra, đôi tay Lương Thâm ôm đầu gối, cả khuôn mặt đều là nước mắt.

Đôi mắt lạnh lẽo của A Vô nhìn dáng vẻ đáng thương Lương Thâm, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cậu.

Động tác trấn an này càng làm nỗi khổ sở trong lòng hắn lớn hơn.

"Em từ lúc nãy đã không vui, ở trường học có người bắt nạt em sao?"

Lương Thâm luôn tín nhiệm Sơ Nhất vô điều kiện, không bao giờ dấu diếm điều gì, cậu lau khô nước mắt, nói: "Cô giáo Lưu bị sa thải rồi, là mẹ làm."

"Vì điều gì?"

"Bởi vì ngày đó lúc thăm gia đình, cô giáo làm Giang Đường không vui."

Lương Thâm không thèm mở miệng kêu mẹ, mà nói thẳng tất cả là tại Giang Đường.

Ánh mắt A Vô hơi sáng lên: "Vậy cô giáo của các em nhất định làm sai cái gì rồi."

"Không có khả năng!" Vẻ mặt của Lương Thâm vô cùng chắc chắn: "Cô giáo Lưu ôn nhu như vậy sao có thể làm sai việc gì, chắc chắn là do bà ta ghen ghét cô!"

A Vô thuận thế hỏi: "Ghen ghét cái gì?"

"Ghen ghét...... Ghen ghét......" Lương Thâm cắn cắn môi, nghĩ đến một chút, "Ghen ghét cô giáo Lưu trẻ tuổi! Sợ...... Sợ baba coi trọng cô giáo Lưu!"

Đúng, nhất định là lí do này!

Cậu tin tưởng chắc chắn suy nghĩ của mình, càng tin tưởng cô Lưu, đồng thời, càng thêm căm ghét Giang Đường đã đuổi cô giáo Lưu đi.

"Em muốn trả thù bà ta!"

Nghe cậu nói vậy, bên môi A Vô mang theo cười, nhưng rất nhanh liền thu lại, Sơ Nhất tới gần, thanh âm trong trẻo mang theo ý vị mê hoặc: "Không được, như vậy sẽ chỉ làm mẹ càng tức giận."

"Em chính là muốn làm bà ta tức giận."

"Mẹ tức giận em cũng có chuyện."

Nghĩ đến lúc trước có rất nhiều chuyện xảy ra, Lương Thâm do dự nhìn A Vô, ánh mắt rất là khó xử, "Vậy...... Anh trai, anh nói nên làm sao bây giờ?"

"Trên thế giới sự trả thù tốt nhất là áy náy."

Lương Thâm đầu óc không khôn khéo, nói thâm sâu như vậy cậu đương nhiên là nghe không hiểu.

A Vô tiếp tục nói: "Em là con của mẹ, nếu em vì mẹ mà phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, mẹ khẳng định sẽ rất khổ sở, rất thống khổ, chờ đến khi em trở về xuất hiện trước mẹ, lòng áy náy sẽ làm mẹ đối xử với em tốt gấp bội, đến lúc đó...... Em muốn cái gì, mẹ đều sẽ cho em cái đó......"

Muốn cái gì, liền cho cái đó......

Lời nói này không khỏi khiến lòng Lương Thâm ngo ngoe rục rịch.

"Em đây sẽ giả chết?"

"......"

Quả nhiên là đứa trẻ ngốc nghếch.

A Vô thở dài, nói: "Em có thể bỏ nhà ra đi, chờ khi mẹ không tìm thấy em mà nản lòng lùi bước, em lại trở về."

Bỏ nhà ra đi......

Lương Thâm có chút trầm mặc, đôi mày nhỏ của cậu nhăn lại một chỗ, "Lỡ em chết đói làm sao bây giờ?"

"Anh hai sẽ cho em tiền, không để em đói."

Nghe anh mình nói như vậy, Lương Thâm vui vẻ gật đầu.

Trong nhà rơi vào an tĩnh, Giang Đường vẫn luôn ở cửa nghe lén, sau đó quay đầu rời đi.

Cô buộc lại tóc, vẻ mặt hiên ngang, bộ dáng tự tại.

Giang Đường nhớ rõ sau khi mình và Lâm Tùy Châu ly hôn, A Vô từng nói cậu ta chỉ tạm thời yên lặng chính là đợi về sau bùng nổ. Hiển nhiên, cậu ta không muốn cho cô sống tốt.

A Vô quá hiểu tính cách con người, cậu đem tính cách của em trai và em gái mình nghiền ngẫm rõ ràng. Cậu biết Lương Thâm là đứa trẻ nhẹ dạ, rất dễ tin người, đương nhiên sẽ bị lợi dụng. Hiện giờ là cơ hội tốt, tất nhiên cậu ta sẽ không dễ dàng buông tha.

Chỉ là đáng tiếc......

Số phận của đứa con thứ tư nhà cô đã được định trước như giỏ trúc múc nước, như công dã tràng rồi.

Giang Đường cong môi, sớm đã nắm chắc thắng lợi.

Ngày hôm sau, tài xế đã chờ ở dưới lầu.

Nhìn thấy chiếc quen thuộc xe, Lương Thiển có chút ngạc nhiên, ngửa đầu nhìn về phía Giang Đường: "Mẹ hôm nay không đưa tụi con sao?"

Giang Đường khom lưng vuốt những sợi tóc mềm mại của Thiển Thiển , ôn nhu nói: "Hôm nay Thiển Thiển một mình đi đến trường học nha, anh trai bị cảm nắng, mẹ muốn mang anh trai đi bệnh viện."

Bị cảm nắng?

Lương Thâm sửng sốt, không chờ cậu hoàn hồn, Lương Thiển liền lo lắng nhìn về phía cậu: "Anh trai cần bác sĩ chữa bệnh nên Thiển Thiển sẽ giúp anh ăn hết món tráng miệng bữa trưa."

"Không, anh không bị cảm nắng......"

Thiển Thiển căn bản không nghe cậu giải thích, không nói hai lời lên xe.

Chiếc xe dần đi xa rồi biến mất trong biển người.

Lương Thâm hơi há mồm, không thể không nghi ngờ, giây tiếp theo, cậu bị Giang Đường xách lên ném sau ghế lái.

Cửa xe đóng chặt, Lương Thâm cuối cùng phản ứng lại.

"Bà muốn mang tôi đi chỗ nào? Thả tôi xuống! Tôi muốn đi nhà trẻ!"

"Con bị cảm nắng, hôm nay không cần đi."

"Tôi không bị cảm nắng ——!"

Lương Thâm hô hấp dồn dập, cậu vốn tưởng hôm nay có thể bỏ nhà, nhưng hiện tại với cái tình huống này còn có thể bỏ nhà ra đi được sao?

Đối với việc cậu phản kháng, Giang Đường hoàn toàn làm lơ, thấy không có hy vọng, Lương Thâm không muốn phí công giãy giụa, cắn môi, nặng nề nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Xe chạy một đường, chầm chậm đi qua không biết bao nhiêu con đường, rồi lại chuyển sang một con đường nhỏ, cuối cùng dừng lại trước cửa một tứ hợp viện*.

[ * Tứ hợp viện: còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện. ]

Giang Đường mở cửa xuống xe, vòng qua sau ghế lái mạnh mẽ lôi cậu ra.

Nhìn ngõ nhỏ cũ kỹ trước mắt cùng cánh của lớn màu đỏ thẫm, Lương Thâm trong lòng hồi hộp, mẹ nó...... Không phải là muốn đem cậu đi bán chứ?

Giang Đường lôi Lương Thâm, gõ vào cánh cửa lớn, rất nhanh, tiếng bước chân cùng với giọng nữ quen thuộc từ bên trong truyền ra.

"Ai vậy——?"

Giọng nói này là...... Cô giáo Lưu?

Lương Thâm rất ngạc nhiên.

Giang Đường rũ mắt liếc nhìn cậu một cái, lẳng lặng chờ.

Một lát, cách cửa mở ra.

Cô đứng thẳng tắp, vừa cao lớn vừa kiêu ngạo.

Lưu Thu Nguyệt trừng lớn đôi mắt, liền giữ cửa khép lại, nhưng mà giây tiếp theo, một đôi tay thon dài trắng nõn ngăn trở động tác của cô ta.

"Thu Nguyệt, có khách tới sao?"

Bên trong truyền đến tiếng của một bà lão, đây là mẹ của Lưu Thu Nguyệt.

Sắc mặt cô ta rất xấu hổ: "Dạ...... Dạ có."

"Mau mời cho bọn họ vào đi."

"...... Dạ."

Lưu Thu Nguyệt khẽ cắn môi, không tình nguyện tránh đường.

Giang Đường mang theo Lương Thâm vào cửa, khoảng sân không lớn bên cạnh trồng một cây Hạnh, dưới tàng cây bày một phen ghế mây, Lương Thâm không rõ nguyên nhân nhìn Giang Đường, một câu cũng không dám nói.

Sau khi vào cửa, mẹ Lưu vội vàng nghênh đón: "Các con là bạn của Thu Nguyệt sao?"

Giang Đường nói: "Con là phụ huynh, hôm nay cố ý tới cảm ơn cô giáo Lưu."

Lưu mẫu bừng tỉnh, cười cong đôi mắt: "Đây là lần đầu tiên có phụ huynh đến đây, Thu Nguyệt, mau châm trà cho khách."

Giang Đường liếc mắt về phía Lưu Thu Nguyệt, cười như không cười, "Không cần, con chỉ muốn cùng cô giáo Lưu nói mấy câu."

"Được được được, bác không quấy rầy các con, Thu Nguyệt, con tiếp đãi khách thật tốt nha."

Mẹ Lưu cố ý dặn dò con gái, sau đó quay đầu đi sang một phòng khác.

_____

Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Wu Xiǎn vHaullyn làm thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙