Chương 8: Mang thai

Edit: Tiểu Đặng

Buổi tối đầu tiên sau khi Diệp Vệ Đông rời đi, Giản Dao trằn trọc không ngủ được.

Trước đây cô đã nghĩ chính mình mới đầu sẽ có chút không quen, nhưng lại không ngờ tới sẽ đến mức này.

Không có Diệp Vệ Đông ở đây, cô cũng không dám ngủ một mình.

Một mình nằm trong căn phòng tối tăm, ngoài cửa sổ bóng cây đong đưa, ánh trăng chiếu xuống phản chiếu vào trong phòng, giống như một bóng người kéo dài......

Giản Dao nhát gan, cộng thêm liên tưởng đến mấy thứ lung tung, chính mình dọa chính mình, thành công mất ngủ.

Cô để đèn sáng suốt đêm, nửa đêm mới chịu đựng không nổi lăn ra ngủ lúc nào không biết.

Chỉ sau khi Diệp Vệ Đông rời đi, Giản Dao mới ý thức sâu sắc rằng, hắn đã cho cô một cảm giác an toàn như vậy.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Giản Dao thiếu chút nữa bỏ lỡ bữa sáng, cô là được Diệp mẫu gọi dậy.

Diệp mẫu thật ra cũng không nói gì, ban đêm khi bà dậy đi vệ sinh, thấy đèn trong phòng Giản Dao còn sáng, bà đoán chắc là cô còn chưa quen nên ngủ tương đối muộn.

......

"Mẹ, trong thôn có ai nuôi chó không?"

Diệp Vệ Đông đi vắng, Giản Dao suy nghĩ, quyết định nuôi một con chó để làm bạn.

Diệp mẫu nhìn cô một cái, hỏi: "Sao, con muốn nuôi chó hả?"

"Có thể không ạ?" Giản Dao ánh mắt trông mong nhìn Diệp mẫu.

Diệp mẫu sảng khoái đáp: "Có gì không thể. Nhà Xuân Hoa thẩm có nuôi một con cɧó ©áϊ, vừa lúc mới sinh một đàn con cách đây không lâu, còn hỏi mọi người có ai muốn hay không, không biết là đã mang đi cho hết chưa, mẹ đi hỏi một chút, nếu còn liền ôm một con về."

"Mẹ, con cũng muốn đi cùng với mẹ." Giản Dao lập tức nói, cô muốn tự mình chọn một con chó hợp mắt một chút.

"Đi."

Giản Dao vui vẻ đi theo Giản mẫu đến nhà Xuân Hoa thẩm.

Xuân Hoa thẩm biết ý định của họ, chỉ vào trong góc sân, "Nha, còn mỗi một con không ai muốn, hơi ốm yếu, trông không được."

Giản Dao nhìn về phía ổ chó ở trong góc, chỉ thấy một khối lông trắng nho nhỏ nằm gọn trong ổ rơm, không nhìn kỹ sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của nó. Giản Dao nhẹ nhàng bước tới, khi cô đến gần, cô nghe được tiếng rầm rì của nó. Không biết có phải hay không biết được có người đến gần, nó còn mở to mắt nhìn cô xem xét một chút, rồi khẽ lắc lư cái đuôi nhỏ.

Giản Dao lập tức bị đôi mắt ướt của nó đả động.

"Mẹ, liền bắt con này đi."

Xuân Hoa thẩm nhắc nhở: "Con chó này có chút yếu, không dễ nuôi. Cháu nếu muốn nuôi chó, vậy để thím tìm con khác cho."

Giản Dao: "Không có việc gì ạ, cháu cảm thấy con này cũng được."

"Vậy được rồi."

Diệp mẫu cũng không có ý kiến gì, nếu mà không nuôi sống được thì đến lúc đó lại tìm một con khác.

Giản Dao dắt chó con về nhà, lấy bát đựng nước, nhỏ thêm vào hai giọt nước linh tuyền.

Đặt cái bát trước mặt nó, nó mở to mắt ra nhìn, sau đó kề sát vào, vươn đầu lưỡi hồng hào liếʍ đi liếʍ lại, có vẻ hợp khẩu vị của nó, cái đuôi đều vẫy ngoe nguẩy.

Giản Dao sờ sờ đầu nhỏ của nó, đuôi nó càng vẫy vui vẻ hơn.

Diệp mẫu nói: "Xem ra con chó này rất thích con."

Giản Dao lại cười nói: "Có thể là duyên phận."

Giản Dao đặt ổ chó con vào trong phòng mình, cô thậm chí còn đặt tên cho nó.

Giản Dao là một người không biết đặt tên, nhìn nó có một thân lông trắng, không có một chút tạp sắc, cô quyết định gọi nó là Tiểu Bạch.

Ban đêm nghe tiếng tiểu bạch rầm rì, Giản Dao cũng không còn sợ nữa.

......

Tiểu bạch ở Diệp gia thích ứng rất tốt, được Giản Dao chăm sóc dần trở nên tròn trịa hơn.

Cả con chó đều trở nên hoạt bát, đặc biệt thích đi theo phía sau Giản Dao, là một con chó biết dính người.

Khi gặp người lạ, nó sẽ phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo từ trong cổ họng, nhưng chỉ là không có chút lực uy hϊếp nào, xét cho cùng nó vẫn chỉ là một con chó con chưa đầy hai tháng tuổi.

Giản Dao cũng bị nó chọc cười, ngượng ngùng nhìn về phía Lý Thanh Thanh. "Tiểu bạch vẫn chưa quen cô."

Lý Thanh Thanh cười một cái, nói: "Không có việc gì, cũng rất thú vị."

Lý Thanh Thanh vào trong phòng Giản Dao nói chuyện.

Trong khoảng thời gian này, Giản Dao cùng Lý Thanh Thanh cũng qua lại nhiều, hai người cũng coi như là bạn bè.

Lần trước hai người cùng nhau đến trấn trên mua vải làm quần áo, tất nhiên là Giản Dao sẽ không tự mình làm, cho dù có ký ức của nguyên chủ, cô cũng không có đủ kiên nhẫn.

Vì thế cô lấy cớ Lý Thanh Thanh có tay nghề tốt, bỏ thêm chút phí để cô ấy làm hộ, Lý Thanh Thanh cũng sảng khoái đáp ứng.

Hôm nay là cô ấy làm xong quần áo cho cô nên mang đến đây.

Lý Thanh Thanh để cô mặc thử một lần xem có hợp hay không, không vừa thì sửa lại, Giản Dao nhận lấy quần áo mặc lên người, vừa lòng gật đầu.

"Rất hợp."

Lý Thanh Thanh nhìn cô từ trên xuống dưới, cũng rất hài lòng.

Cô cũng khá hâm mộ làn da của Giản Dao, cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Giản Dao, cảm thấy tuy rằng Giản Dao lớn lên rất xinh đẹp, nhưng làn da khá bình thường, không được trắng lắm, cũng không có khí chất gì.

Mà hiện tại, cả người trắng nõn mềm mềm, tóc cũng sáng bóng mềm mại, cả người đều sáng đến chói mắt.

"Khó trách người ta hay nói lấy chồng như lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, cô thay đổi quá nhiều."

Mới gả đến Diệp gia hơn một tháng, cô đã trở nên xinh đẹp và tự tin hơn.

Giản Dao mỉm cười, cô thay đổi không liên quan gì đến việc lấy chồng, nguyên nhân hoàn toàn là do thay đổi một người a.

Chính mình không đứng dậy được, thì gả cho ai đều giống nhau. Cũng giống như nguyên chủ, đặt số phận mình vào tay người khác, kết cục cuối cùng chính là bị bạo lực mà chết.

"Chủ yếu là cô có muốn thay đổi hay không thôi."

Lý Thanh Thanh ừ một tiếng, như suy nghĩ gì đó.

"Tôi thật ra cũng có ý muốn kết hôn......" Lý Thanh Thanh do dự một chút, nhưng vẫn nói.

Giản Dao không nghĩ tới cô ấy sẽ cùng cô nói việc này, vì thế nói: "Cô có đối tượng kết hôn sao?"

Lý Thanh Thanh mím môi, "Chính là Chu Đại Hổ trong đội của chúng ta, bọn tôi đã hẹn hò được một thời gian rồi. Tôi biết có một số người có thể cảm thấy hắn cà phất cà phơ, không phải người có tiền đồ, nhưng là hắn đối với tôi khá tốt......"

"Đối tốt với cô như thế nào?" Giản Dao cũng không hiểu biết nhiều về Chu Đại Hổ lắm, vì thế hỏi một câu.

Thật sự là có một số cô gái, yêu cầu quá thấp. Giản Dao sợ Lý Thanh Thanh cũng giống họ đầu óc không tỉnh táo.

Lý Thanh Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Hắn sẽ giúp tôi làm việc, mang đồ ăn cho tôi, tôi nói gì hắn đều nghe......" Dừng một chút, có chút khó mở miệng: "Lần trước hắn bị người nhà đánh một trận cũng là vì tôi......"

Giản Dao nhướng mày ngạc nhiên.

Lý Thanh Thanh tiếp tục nói: "Nhà tôi xảy ra chuyện, cần tiền gấp. Hắn đưa cho tôi 50 đồng tiền, tôi sau đó mới biết được là do hắn trộm từ trong nhà."

Nói đến câu sau, Lý Thanh Thanh có chút hổ thẹn.

Cô tuy rằng là người trong thành, nhưng điều kiện trong nhà cũng không phải tốt lắm. Lần trước ba cô bị bệnh nằm viện, trong nhà thiếu tiền, đại tỷ gửi thư cho cô, hỏi cô có thể hay không nghĩ biện pháp mượn chút tiền, Lý Thanh Thanh sốt ruột lại không có cách nào, chính là Chu Đại Hổ đưa cho cô 50 đồng. Sau đó cô mới biết được, là Chu Đại Hổ lấy trộm tiền trong nhà cho cô.

"Sau khi biết chuyện, tôi liền đến Chu gia giải thích."

Lý Thanh Thanh không biết nên nói cái gì, mắng hắn một trận, sau đó cùng đi đến nhà hắn giải thích.

Chu Đại Hổ cũng cảm thấy thật ủy khuất, hắn nếu là nói chính mình đã có đối tượng, nhà đối tượng đang cần tiền, hắn mà nói chuyện này, người nhà hắn khẳng định không nói hai lời liền đưa cho hắn.

Nhưng mà Thanh Thanh lại muốn giữ bí mật quan hệ của bọn họ, nên hắn đành phải đi trộm. Hắn cũng không trộm nhà người khác, dù sao cũng là tiền nhà mình, là trong nhà để dành cho hắn cưới vợ, hắn coi như lấy ra dùng trước.

Chu gia biết Chu Đại Hổ cùng Lý Thanh Thanh đang hẹn hò, tiền liền cho Lý Thanh Thanh, cũng không có bất mãn gì với Lý Thanh Thanh, ngược lại thật cao hứng.

Họ cảm thấy ánh mắt cô thật tốt, coi trọng Đại Hổ nhà bọn họ, sau đó là thúc giục bọn họ kết hôn......

Giản Dao:......

Xem ra Chu Đại Hổ chính là yêu đương lấp não!

Nói như vậy, Chu Đại Hổ là thật sự yêu Lý Thanh Thanh, chính là có điểm hố cha a......

Giản Dao trầm tư: "Cô còn do dự cái gì?"

Lý Thanh Thanh nhấp môi dưới: "Tôi có chút không cam lòng, nếu kết hôn, tôi sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt ở chỗ này......"

Nhưng mà, từ bỏ hắn, cô luyến tiếc a.

Giản Dao không đưa ra được lời khuyên nào cho cô, cũng may Lý Thanh Thanh cũng không cần, cô cũng chỉ muốn tìm người tâm sự, nói ra mọi chuyện trong lòng liền cảm thấy thoải mái.

Kỳ thật trong lòng cô đã có đáp án.

......

Mười ngày sau, Giản Dao tham gia hôn lễ của Lý Thanh Thanh.

Cô ấy cùng Chu Đại Hổ kết hôn.

Giản Dao nhìn Chu Đại Hổ người đeo hoa cưới đỏ thẫm, cười không khác gì ngốc tử, khẽ mỉm cười.

Hy vọng Lý Thanh Thanh có thể hạnh phúc.

Chu gia rất hào phóng, làm tiệc rượu có cá có thịt, phân lượng đầy đủ, chỉ là Giản Dao không có cảm giác thèm ăn, còn cảm thấy buồn nôn một cách khó hiểu.

Cô không ở lại lâu, liền về nhà trước.

Khi Diệp mẫu hỏi, Giản Dao nói thẳng, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.

Kết quả hai mắt sáng Diệp mẫu lên, ngăn lại, "Nguyệt sự của con chưa tới bao lâu rồi?"

Giản Dao sửng sốt, đầu óc trống rỗng.

Cô cố gắng nhớ lại, cô đến đây gần hai tháng, thân thích cũng từng đến!

Chẳng lẽ là lần đầu tiên?

Không thể nào......

Giản Dao lại nghĩ tới nguyên chủ ban đầu bởi vì dinh dưỡng không đủ, thân thích tương đối loạn, nhiều lúc hai ba tháng đều không có tới, lập tức cảm thấy có khả năng là không phải.

"Đi, mẹ dẫn con đến nhà nhị đại gia* ở đầu thôn đông bắt mạch."

( *nhị đại gia: theo vai vế của nữ 9 phải xưng là ông chú, là em/anh đứng thứ 2 của bố chồng mẹ Diệp)

Giản Dao cũng muốn biết chính mình rốt cuộc có mang thai hay không, liền đi theo.

Nhị đại gia là một ông chú tóc hoa râm tinh thần phấn chấn, bắt mạch của Giản Dao xong, liền nói: "Có thai rồi, chúc mừng chúc mừng."

Giản Dao biểu tình rối rắm: "Thật vậy chăng?"

Nhị đại gia trừng mắt: "Ông đây bắt mạch nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ chẩn sai. Mạch đập của cháu thật rõ ràng, gần hai tháng rồi."

Diệp mẫu kích động nói: "Nhị đại gia nói có khẳng định là có."

Giản Dao: Không muốn nói chuyện.

Diệp mẫu vô cùng cao hứng, còn hỏi rất nhiều vấn đề, cuối cùng để lại mấy quả trứng gà, vui vẻ trở về nhà.

Thấy Giản Dao tâm trạng không tốt lắm, săn sóc nói: "Có phải không thoải mái hay không, con về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để mệt mỏi."

Giản Dao trở về phòng nằm trên giường, đôi tay đặt ở bụng, nơi này vẫn bằng phẳng như bình thường.

Cô thật sự đã có con......

Cô vốn cùng Diệp Vệ Đông thương lượng tốt là chưa cần có con vội, ai ngờ kế hoạch lại không theo kịp biến hóa.

Cũng không biết biểu tình của hắn sẽ như thế nào khi biết tin này.

Cao hứng hay kinh ngạc?

Hắn hẳn là rất thích trẻ con, Giản Dao biết, ánh mắt hắn nhìn Nữu Nữu rất ôn nhu.

Giản Dao lại nghĩ tới cốt truyện trong sách, Diệp Vệ Đông không có con.

Giản Dao sờ sờ bụng, coi như là niềm vui ngoài ý muốn đi.

Ngày hôm sau, Giản Dao cùng Diệp mẫu cùng nhau đi công xã mượn điện thoại gọi cho Diệp Vệ Đông, muốn nói cho hắn tin tức tốt này.

Kết quả hắn đi làm nhiệm vụ còn chưa trở về, hiện tại người không ở bộ đội.

Cúp điện thoại, Diệp mẫu thở dài, "Cũng không biết Vệ Đông khi nào trở về."

Giản Dao cười một chút. "Con viết thư cho anh ấy cũng giống nhau mà, khi nào anh ấy trở lại bộ đội là nhận được rồi."

Bên kia, mãi đến mười ngày sau Diệp Vệ Đông mới trở lại bộ đội.

Nhận được thư người nhà gửi cho hắn, hắn gấp không chờ nổi mở một phong thư trong đó ra, sau đó ánh mắt hắn càng ngày càng sáng, độ cong khóe miệng cũng càng lúc càng lớn.

"Chuyện gì mà vui vẻ vậy a?" Người tới vừa bước vào liền thấy bộ dáng Diệp Vệ Đông ngây ngô cười, nhất thời kinh ngạc.