Chương 13: Tìm Kiếm Gấp Gáp

nhóm dịch: bánh bao

“Không sao cả.” Tô Kiến Minh muốn giúp con gái lau nước mắt, bất đắc dĩ không có tý sức lực nào cả.

“Mau nín đi, ba nhìn thấy em như vậy trong lòng khẳng định không dễ chịu.” Trương Lỗi vội vàng giúp Tô Mạn lau nước mắt, “Ba, lần này ba đúng là dọa chúng con rồi, về sau cũng không thể liều mạng làm việc như vậy, nếu ba có thế nào, thì Mạn Mạn làm sao bây giờ?”

Tô Kiến Minh xua tay, ý bảo biết, lúc trước vẫn cảm thấy thân thể mình còn khỏe, có thể chống đỡ đến khi Tú Tú trưởng thành, hiện tại xem ra, không phục tuổi già là không được.

Thân thể ba Tô còn chưa khôi phục, chỉ nói hai câu lại ngủ thϊếp đi, cơ mà người đã tỉnh lại chứng tỏ thật sự vượt qua nguy hiểm, kế tiếp chỉ cần dưỡng tốt sẽ không có vấn đề gì lớn.

Thân thể Tô Kiến Minh một ngày tốt hơn một ngày, chú Lưu bên kia thì lại không có chút tiến triển nào, Tô Mạn hoài nghi bọn họ có thể không ở thành phố An Khánh.

“Chú Lưu, chú trở về trước đi.” Mấy ngày nay Tô Mạn vẫn nhớ lại chi tiết nguyên tác, chỉ nhớ tới Từ Hiểu Kỳ cũng tốt nghiệp đại học Duyệt Thành, ngoài ra thì không có chút ký ức nào cả, càng nghĩ càng đau đầu, dứt khoát khỏi nghĩ nữa.

Nhưng Từ Thiến Thiến sẽ ở đâu? Cô ta hẳn là sẽ không cách Duyệt Thành rất xa, chẳng lẽ là ở Duyệt Thành? Cũng không phải không có khả năng như vậy, Từ Thiến Thiến ngay cả con ruột cũng dám đổi, thì còn cái gì không dám làm.

“Chú Lưu, hôm nay chú lại tìm thêm một ngày nữa, nếu còn chưa có tin tức, ngày mai chú nhớ quay về, sau đó tìm ở Duyệt Thành.” Nếu không tìm thấy nữa, vậy cô phải sử dụng mạng lưới quan hệ gia đình để tìm rồi.



Sự lựa chọn của con người vốn khác nhau, tính cách cũng sẽ trở nên khác nhau, điểm này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người Tô Kiến Minh.

Trong thế giới của cô, Tô Kiến Minh đang làm ăn nhỏ trong tiểu huyện thành, một người đàn ông, vừa làm cha vừa làm mẹ, cả ngày chăm lo củi gạo dầu muối và con cái, tính tình không tốt không xấu, ngẫu nhiên cũng không khống chế được cảm xúc, chính là một tiểu công dân bình thường.

Tô Kiến Minh trong sách thì khác, ông ấy xem như thuộc về nhóm người kinh doanh sớm, bắt đầu từ bày sạp, đến bây giờ chủ tịch công ty, trải qua đủ loại sóng to gió lớn, lòng dạ mắt nhìn tuyệt đối không phải Tô Kiến Minh trong thế giới thực có thể so sánh.

Tô Mạn lo lắng hiện tại nhắc đến chuyện ly hôn sẽ kí©h thí©ɧ Tô Kiến Minh, thông qua mấy ngày nay ở chung, hoàn toàn hiểu rõ, suy nghĩ của ba Tô so với người trẻ tuổi còn thoáng hơn nhiều.

Kể từ đó, cô vốn lo lắng ba Tô sẽ bị kí©h thí©ɧ hoàn toàn không cần thiết, có ba Tô hỗ trợ, tìm người sẽ nhanh chóng hơn nhiều.

Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Trương Lỗi dẫn theo hai đứa nhỏ đến bệnh viện.

“Tú Tú và Thừa Thừa nói nhớ ông nội, ầm ĩ muốn anh dẫn hai đứa nhỏ đến.” Trương Lỗi cười vờ như nói.

Lúc này Tô Kiến Minh đã tỉnh táo cả rồi, nhìn thấy hai đứa nhỏ vẻ mặt từ ái.