Chương 17: Bé Gái Đeo Cặp Sách

nhóm dịch: bánh bao

Trợ lý Tôn: “Vâng.”

“Thu thập chứng cớ, còn có Trương Lỗi, tôi không tin cậu ta sạch sẽ giống như giấy trắng, cẩn thận điều tra cho tôi.” Ba Tô chỉ cho rằng Trương Lỗi ham tiền tài Tô gia, không ngờ tới lúc tên khốn này và Mạn Mạn ở bên nhau còn dính dáng đến người thứ ba, hơn nữa còn có đứa nhỏ, mười tuổi, bằng tuổi với Cảnh Tú, Trương Lỗi, thật sự là đủ loại, dám lừa gạt cả Tô Kiến Minh.

==================

“Chính là ở đây.” Chú Lưu lái xe đưa Tô Mạn đến nơi ở của Từ Thiến Thiến và Từ Hiểu Kỳ.

Nói là cùng một khu, nhưng Tô Mạn ở là biệt thự trong tiểu khu cao cấp, nhà ở của Từ Thiến Thiến gần ngoại ô, hơn nữa là nhà cũ, người có tiền đã sớm chuyển đi, hiện tại ở chỗ này đều là người già luyến tiếc rời đi cùng người không có tiền, hoàn cảnh có thể tưởng tượng được.

“Nơi này đến trường tiểu học Thành Đông mất bao lâu?” Tô Mạn hỏi đầu tiên.

“Lái xe khoảng sáu, bảy phút, đi bộ hơn một giờ, nếu là đi xe buýt, trạm xe buýt gần nhất nơi này phải đi mười lăm phút, lại ngồi xe buýt bốn mươi phút.” Chú Lưu lái xe nhiều năm, rất nhanh đã tính toán được.

Gần đó khẳng định có trường tiểu học, Sở dĩ Từ Thiến Thiến đưa Từ Hiểu Kỳ đến trường tiểu học Thành Đông, đơn giản là muốn nhìn con gái ruột của mình nhiều hơn, nhưng vì chuyện này, Hiểu Kỳ mỗi ngày phải mất hơn hai giờ trên đường đi học, nói không chừng một ngày nào đó tâm tình không tốt sẽ không cho Hiểu Kỳ đi xe buýt, trong đầu hiện ra hình ảnh cô gái nho nhỏ đeo cặp sách nặng nề, một mình đi học, Tô Mạn chỉ cảm thấy lửa giận đốt xèo xèo.

“Họ sống trong tòa nhà nào?” Tô Mạn trầm giọng hỏi.



Chú Lưu cũng biết chuyện của Từ Thiến Thiến cùng Trương Lỗi, cho rằng Tô Mạn tức giận là bởi vì Trương Lỗi lừa gạt cô, còn ở bên ngoài có con gái riêng.

“Ở lầu năm đối diện tòa nhà kia.”

Nhà cũ đương nhiên không có thang máy, có nghĩa là Hiểu Kỳ mỗi ngày còn phải leo lên lầu năm, Tô Mạn nhớ kỹ món nợ với Từ Thiến Thiến.

“Đại tiểu thư, nơi này có chút bẩn, không bằng chúng ta đi tìm Từ Thiến Thiến kia đến quán cà phê gặp ngài.” Chú Lưu cảm thấy Tô Mạn không cần phải hạ mình đến đây gặp Từ Thiến Thiến.

Bất kể là chú Lưu hay là chú Tôn, đều cho rằng Tô Mạn muốn tìm Từ Thiến Thiến, kỳ thật mục đích thật sự của cô là Từ Hiểu Kỳ, ai có thể ngờ đứa nhỏ mà Từ Thiến Thiến dẫn theo bây giờ mới là huyết mạch thật sự của Tô gia.

“Không được, cháu muốn tự mình đi xem một chút.” Cô muốn tận mắt nhìn thấy Từ Hiểu Kỳ.

Vừa mới vào ngõ nhỏ, chỉ thấy một cô bé gầy gò nho nhỏ xách rác đi về phía bọn họ, Tô Mạn nhịn không được nhìn thêm vài lần, không quá để ý.

“Đây là con gái của Từ Thiến Thiến, Từ Hiểu Kỳ.” Chú Lưu nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Tô Mạn hơi híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm cô bé, ngũ quan không quá giống với nguyên chủ và Trương Lỗi, thế nhưng cô rất giống một người, đó chính là nguyên chủ Tô Mạn.