Chương 27: Tất Cả Đều Là Lừa Dối

Mấy người khác là bác cả, chú út và cậu út, đầu óc chú út nhanh nhẹn nên tìm được việc ở công trường, năm thứ hai liền làm quản đốc thuê nhỏ, hiện tại là ông chủ của một công ty xây dựng, bác cả tương đối bảo thủ, cảm thấy nông dân không nên rời khỏi đất đai, nói cái gì cũng không nguyện ý đến Duyệt Thành, cơ mà mẹ Tô giúp mợ mở một siêu thị nhỏ ở trong xã, tính cả hạt giống phân bón, một năm có thể kiếm được hơn mười vạn, mấy năm trước anh họ kết hôn, bác gái và mợ cả dùng tiền mua hai căn nhà, nói là một căn cho anh họ, một căn làm đồ cưới cho chị họ. Lúc ấy lập tức gây ra tiếng vang, cậu út vốn nhanh nhẹn, còn dám nghĩ dám làm, là người sớm nhất tới tìm ba mẹ Tô, bắt đầu học nghề, sau đó mình ở một quầy hàng khác, hiện tại mở chuỗi thức ăn nhanh, cưới con gái đất Duyệt Thành, hiện giờ ở thôn bọn họ coi như là nhân vật nổi tiếng.

Nhà dì cách bọn họ không xa, con trai út năm nay mười tuổi, bằng tuổi với Tô Cảnh, bình thường mấy đứa nhỏ rất thích chơi với nhau.

“Đi tìm cậu Nhất Minh sao?” Nghe Tô Mạn nói, ánh mắt Tô Cảnh Thừa sáng lên, mấy ngày trước ba mẹ không ở nhà, chị gái nói không thể gây thêm phiền toái cho ba mẹ, mỗi ngày ở nhà, cậu bé sắp chịu hết nổi rồi.

“Đúng, cậu Nhất Minh các con gọi điện thoại cho mẹ, nói nhớ các con.” Lời này không sai, Trịnh Nhất Minh quả thật đã gọi điện thoại, cũng từng nói như vậy.

Tô Mạn bảo chú Lưu đưa bọn họ đến nhà dì, trong nhà chỉ còn lại Tô Kiến Minh, Trương Lỗi còn có Tô Mạn.

Trương Lỗi vẫn cảm thấy không khí hôm nay không đúng, giống như cơn giông trước cơn bão.

“Mạn Mạn, có phải anh làm sai gì rồi đúng không?” Trương Lỗi đến gần Tô Mạn nhỏ giọng hỏi.



“Trương Lỗi, chúng ta ly hôn đi.”

Lời này tựa như một tiếng sấm, nổ tung ót Trương Lỗi, ngày hôm qua hai người còn là vợ chồng ân ái đó, đang yên đang lành, tại sao lại đề nghị ly hôn?

Trương Lỗi không dám tin nhìn về phía Tô Kiến Minh, chỉ thấy vẻ mặt ông ấy bình tĩnh, hiển nhiên biết chuyện Tô Mạn muốn ly hôn.

“Tại sao? Anh phải biết nguyên nhân?”Quá đột ngột, anh ta căn bản không biết phản ứng như thế nào.

“Nguyên nhân?” Tô Mạn cười lạnh, từ trong túi lấy ra một xấp ảnh chụp cùng một bản báo cáo giám định ADN, “Nguyên nhân ở chỗ này, Trương Lỗi, ngay từ đầu ba tôi đã nói anh đuổi theo tôi là vì tiền tài của Tô gia, tôi còn liên tục giải thích cho anh, ba tôi nói muốn anh ở rể, muốn anh biết khó mà lui, nhưng anh vẻ mặt thâm tình đồng ý, tôi nhận định anh vì tôi có thể trả giá hết thảy, cho nên sau khi kết hôn tôi tìm mọi cách đối xử tốt với anh, đối tốt với người nhà anh, nhưng kết quả thì sao? Ngay từ đầu là giả, tất cả đều là giả, đồ lừa đảo.”

Những lời này ngay từ đầu là diễn trò, nhưng nói xong, Tô Mạn liền cảm thấy thân thể đang run rẩy, từ đáy lòng toát ra một cỗ phẫn nộ và đau đớn thiếu chút nữa làm cho cô mất đi lý trí.