Chương 42: Anh Uy Hϊếp Tôi?

Trương Lỗi nhịn không được nhíu mày, anh ta cho rằng Tô Mạn sẽ tìm anh đàm phán, kết quả cô chỉ để luật sư đưa một lá thư cùng một bản thỏa thuận ly hôn, sau đó không còn tin tức nữa.

Lần này đến phiên Trương Lỗi sốt ruột, vụ án của Trương Sâm không thể kéo dài thêm nữa, một khi bị phán, dù sao này muốn làm gì cũng sẽ khó khăn.

“Mạn Mạn, chúng ta nói chuyện.” Trương Lỗi hẹn Tô Mạn đến một quán cà phê.

“Giữa chúng ta vốn không có gì để nói, tôi gửi cho anh thỏa thuận ly hôn rồi đấy? Chúng ta không có tài sản gì để phân chia, chỉ có một chiếc xe, nể tình anh sinh cho Tô gia hai đứa, chiếc xe kia liền thuộc về anh, nếu không thành vấn đề thì nhanh chóng ký tên.” Lừa cô đến ký tên, kết quả lại làm con rối cho Tô Mạn.

Tô Mạn vừa cùng Tô Kiến Minh kiểm tra sức khỏe trở về, thân thể ba Tô gần như suy yếu, sau đó không thể lao tâm lao lực, chỉ có thể cẩn thận tĩnh dưỡng, kỳ thật biện pháp tốt nhất cũng giống như nguyên tác, về quê tĩnh dưỡng, nhưng Tô Kiến Minh không yên tâm Tô Mạn, nhất định phải ở lại Duyệt Thành giúp cô tiếp nhận công ty rồi nói sau.

“Tô Mạn, cô định tuyệt tình đến vậy sao?” giọng nói Trương Lỗi khàn khàn, kèm theo một chút uy hϊếp.



“Tôi tuyệt tình? Trương Lỗi, anh ở bên tôi chẳng qua là ham gia sản Tô gia tôi, hiện tại nói tình cảm với tôi?” Tô Mạn khẽ xùy, còn tưởng rằng đang quay phim thần tượng sao?

“Được, không nói về tình cảm, tuy rằng chúng ta đã ký thỏa thuận trước hôn nhân, nhưng tôi không đồng ý ly hôn, tổn thất cuối cùng vẫn là cô, còn có Tú Tú và Thừa Thừa biết chuyện chúng ta muốn ly hôn sao? Dù sao, tôi cũng là cha bọn nhỏ? Tô gia cô đại nghiệp lớn, Trương gia chúng ta hiện tại bị cô chèn ép không còn gì cả, nếu như anh trai tôi phán quyết xuống, tôi càng không có gì kiêng kị, tôi chân trần không sợ mang giày, cô không lo lắng gì đúng không?” Trương Lỗi trực tiếp trở mặt, cuối cùng cũng không đóng vai thâm tình chân thành nữa.

“Ồ?” Tô Mạn cười khẽ ra tiếng, dáng vẻ rất sợ hãi, “Sau khi anh trai anh bị phán thì không lo lắng sao? Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với anh ta đây? Còn có cháu trai Trương Thước của anh nữa, nghe mẹ anh nói có bạn gái, còn mang thai? Anh nói cô ấy sẽ làm gì nếu biết bố chồng tương lai sẽ vào tù?”

“Tô Mạn.” Trương Lỗi hét lớn một tiếng.

“Sao nào?” Tô Mạn xoa xoa lỗ tai, “Cho phép mình uy hϊếp người khác, còn không cho tôi nói thật à.”

“Tô Mạn, hôm nay tôi tới đây, là muốn nói chuyện với cô.” Trương Lỗi tức giận ngực phát đau, lại không thể nói chuyện với Tô Mạn, bởi vì anh ta biết những gì Tô Mạn nói đều là sự thật, Tô gia có năng lực làm cho Trương Sâm ở bên trong sống không tốt, Trương Thước bên kia càng không cần phải nói, chỉ cần tìm người nói rõ mọi chuyện với đằng gái, nhà gái trăm phần trăm sẽ không đồng ý chuyện hôn sự, nói không chừng sẽ vứt bỏ đứa nhỏ ấy.