Chương 47: Chân Đạp Hai Thuyền!

“Không thể nào, anh Trương Lỗi nói cô mang thai, ba cô ép anh ấy cưới cô, bằng không sẽ để cho anh ấy yên ổn, còn sẽ khiến cho anh ấy không ở nổi Duyệt Thành.”

Từ Thiến Thiến liều mạng ngẩng đầu lên, giống như vậy mới có thể chứng minh mình không sai.

“Lời này mà cô cũng tin? Ba tôi vẫn phản đối chúng tôi ở bên nhau, là tôi ngốc, tin tưởng tên cặn bã Trương Lỗi kia, tuyệt thực buộc ba tôi đồng ý hôn sự của chúng tôi. Nếu tôi biết anh ta có bạn gái, thì tôi đây còn lười nhìn anh ta nhiều thêm ấy, Tô Mạn tôi có tài có tướng mạo, gia cảnh lại tốt, người đàn ông theo đuổi tôi xếp hàng dài đấy, tại sao lại vội vàng tìm Trương Lỗi?”

Môi Từ Thiến Thiến khẽ run rẩy, “Anh ấy có tài hoa, anh ấy học giỏi, là người đầu tiên trong xã chúng ta học đại học danh tiếng, anh ấy trông ưu tú, anh ấy...”

Nghe cô nói xong, Tô Mạn nhịn không được tức giận, “Thứ nhất, thành tích của anh ta ở đại học Duyệt Thành còn không vào nổi top 50, còn không bằng tôi, thứ hai càng buồn cười, ở đại học Duyệt Thành, mọi người không phải đều là sinh viên đại học danh tiếng sao? Nếu như cô muốn nói anh ta trông đẹp trai, thì còn vô số người hơn anh ta đấy, gia cảnh còn tốt hơn anh ta, về phần nhân phẩm, đàn ông chân đạp hai thuyền làm cho người ta ghê tởm muốn nôn. Đúng rồi, chắc chắn cô không biết đâu, người đàn ông cô cảm thấy hoàn mỹ vô chỗ chê, hôm nay vừa bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Tô, giống như chó nhà có tang, rời nhà họ Tô tôi, tôi ngược lại muốn nhìn xem Trương Lỗi có bản lĩnh như thế nào.”

Tô Mạn không muốn tiếp tục đôi cô với Từ Thiến Thiến, cô ôm chặt Từ Hiểu Kỳ trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô bé để trấn an.

“Không sợ, mẹ đến đón con về nhà, về sau không ai có thể bắt nạt con nữa.”



“Dì... thật sự là mẹ con ư? Mẹ, không, bà ta là một tên buôn người, bà ta đã trộm mất con ư?”Từ Hiểu Kỳ không dám tin nhìn Tô Mạn.

Tô Mạn ôm lấy Từ Hiểu Kỳ, rõ ràng đã mười tuổi mà còn không nặng bằng Tô Cảnh Thừa, nghĩ như vậy càng đau lòng.

“Đúng, mẹ mới là mẹ con, con nhìn đôi mắt chúng ta, có phải rất giống hay không?” Tô Mạn ôm Từ Hiểu Kỳ rời đi.

Khi cảnh sát và Tô Mạn rời đi, những người hàng xóm xung quanh bắt đầu thảo luận.

“Trông xinh đẹp như vậy, thế mà lại là kẻ buôn người?”

“Chẳng lẽ bọn buôn người sẽ viết mấy chữ buôn người trên mặt à? Lớn lên xinh đẹp nhưng nhân phẩm không tốt? Không nghe người phụ nữ vừa rồi nói sao, cô gái này trộm mất đứa nhỏ của cô ấy, tôi đã bảo Từ Thiến Thiến không hề có chút dáng vẻ làm mẹ, người nào làm mẹ lại ăn mặc như vậy.”

“Phải đó, tôi đã sớm nhìn ra cô ta không phải là người tốt gì, đối xử với hài tử cũng không tốt, đứa nhỏ như vậy, phải giặt quần áo nấu cơm, còn nói cái gì đứa nhỏ tự mình thích làm, còn tưởng rằng chúng ta không nghe thấy cô ta thường xuyên mắng chửi đứa nhỏ chắc, thì ra không phải là con ruột.”