Chương 7: Quà đáp lễ của nam chính

“Mời bọn họ vào ——”

Quản gia nghe lời này của chủ tử có rất nhiều ý tứ nghiến răng nghiến lợi, vừa ngước mắt lên, khuôn mặt của Thẩm Giai lạnh băng, có thể so với bầu trời u ám bên ngoài.

Hắn không khỏi rùng mình.

Đang muốn xoay người, lại nghe trong phòng người dặn dò, “Đi, mời phu nhân đến chính viện.”

“Tuân lệnh.”



Đỗ Yểu Yểu không nghĩ tới cô đưa tỳ nữ cho Thẩm Giai cỡ hai ngày, Thẩm Giai lại có thể trả lại cho nàng một món quà lớn như vậy!

Hắn mời hai tiểu quan mà nguyên chủ bao dưỡng ở bên ngoài vào trong phủ.

Trời đất đây là chuyện gì vậy, là ngại Đỗ Yểu Yểu nàng chết chưa đủ nhanh sao!

Nguyên chủ cái đồ tìm đường chết a, như vậy kêu nàng làm sao từ đường chết lại xông ra.

Đỗ Yểu Yểu giờ phút này phi thường hối hận.

Từ trước đến nay, nàng xem tiểu thuyết đều là đọc nhanh như gió, 《 Ta làm quan lớn 》 loại tsacsh nam chủ này càng là nhảy mà đọc. Trừ nhớ kỹ mấy tình tiết quan trọng ra, việc nhỏ hay chi tiết không đáng kể cô hoặc là không thấy, hoặc lướt qua lập tức quên.

Giống như tiểu quan pháo hôi vợ trước bao nuôi, tác giả sơ lược tình tiết, nàng căn bản không có biện pháp an bài trước, lẩn tránh nguy hiểm.

Cọ bên trái, vẽ bên phải, Đỗ Yểu Yểu không thể không di chuyển đi chính viện.

Sắc trời âm hàn (âm u+ lạnh lẽo), tuyết mịn rơi rơi, mặt đất trong viện nhiễm một tầng màu trắng nhàn nhạt.

Hạ nhân bốn phía đã sớm lui ra, Thẩm Giai đứng ở hành lang dài, y phục màu lục sẫm, cơ thể thẳng tắp, như một cây thông xanh đứng trong tuyết.

Cô đơn, cao vời, không thể lay động.

Đi về phía trước vài bước, Đỗ Yểu Yểu phát hiện hai người quỳ trong viện, tay chân bị trói, trên người có một tầng tuyết. Thoạt nhìn có màu trắng, không dễ phát hiện.

Hai người kia nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng quay đầu lại, trong đó một người vui sướиɠ mà hô to, “Đỗ phu nhân, Đỗ phu nhân ——”

Đỗ Yểu Yểu nhìn chăm chú, là hai thiếu niên dung mạo tương tự, dáng người tinh tế, trắng nõn thanh tú. Giờ phút này chỉ ăn mặc một lớp áo đơn, ở trên nền tuyết lạnh đến môi phát tím, trên tuyết run run.

“Yểu Yểu tỷ, ta là nguyệt nguyệt, ngươi mau gọi người thả chúng ta ra! Hai chúng ta sắp chết cóng!” Một người khác hét lớn.

Đỗ Yểu Yểu vô ngữ cứng họng, một lời khó nói hết.

Hai người này khẳng định là đệ đệ xinh đẹp do nguyên chủ bao dưỡng, một đôi song bào thai, muốn làm tiết tấu 3P a!

Cứu mạng, ta là Bồ Tát lội bùn qua sông —— tự thân khó bảo toàn, hai ngươi câm miệng, ly ta xa một chút, có lẽ có thể đi ra ngoài.

Đáng tiếc hai thiếu niên kia nghe không được tiếng lòng của Đỗ Yểu Yểu, khi Đỗ Yểu Yểu đi ngang qua, quỳ xuống bò đến cọ vào người nàng, vừa cọ vừa nói:

“Đỗ phu nhân, ngài đã nói, phải cho tổ chức sinh nhật 18 tuổi cho hai huynh đệ ta ……”

“Yểu Yểu tỷ, hôm qua không chờ được ngài, chúng ta mới tìm tới cửa……”

“Ngài nhận lời rồi, nếu ngài không tới, chúng ta có thể tới phủ tìm ngài……”

“Phu nhân, ngài còn nói đêm sinh nhật đó phải khai bao cho hai chúng ta ……”

“Tỷ, tỷ thân yêu của ta, phu quân hèn nhát của ngài đối xử với chúng ta như vậy, tỷ phải báo thù cho chúng ta ……”

Hai người mồm năm miệng mười, nước miếng bay tứ tung, Đỗ Yểu Yểu chen cũng chen vào không nổi.

Những đứa trẻ còn chưa trải qua sự rèn rũa của xã hội, các ngươi sao có thể tự tin rằng pháo hôi Đỗ Yểu Yểu có khả năng đánh bại nam tần Long Ngạo Thiên?!

Lời đồn sai lệch nha!

Nguyên chủ trước mặt hai tên đầu đất này chửi bới nam chính như thế nào, cư nhiên làm cho bọn họ dám ở trước mặt chính chủ mắng chửi người ta “Hèn nhát”.

Yểu tỷ của ngươi tức khắc sẽ lãnh cơm hộp đây nè!

Đỗ Yểu Yểu căn bản không dám nhìn sắc mặt Thẩm Giai, vẫn luôn nhỏ giọng ngăn cản: “Đừng nói nữa…… Đừng nói nữa……”

Này hai thiếu niên ỷ vào ngoại hình không tồi lại còn trẻ, ngày xưa ở Đỗ Yểu Yểu trước mặt kiêu căng thành quen, căn bản nghe không lời nàng ám chỉ, còn tưởng rằng lúc này Đỗ Yểu Yểu là chị gái nhà giàu kiêu ngạo, ương ngạnh năm xưa.

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, nguyên chủ này nuôi người nào vậy trời. Đỗ Yểu Yểu đỡ trán thở dài.

Thẩm Giai chậm rãi đi dạo tới, tư tháu nhàn nhã mang đến uy áp vô hình, gió tuyết thổi qua mặt mày hắn, mắt hắn so với gió, tuyết còn lạnh hơn.

Hai thiếu niên quyết đoán câm miệng.

Đỗ Yểu Yểu cúi đầu, không dám thở mạnh. Ngân Diệp vốn dĩ giúp nàng bung dù che tuyết, Thẩm Giai lại đây, nàng kêu Ngân Diệp thu dù lại. Giống như đứa trẻ phạm sai lầm đứng ở dưới tuyết chịu phạt.

“Đỗ phu nhân?”

“Yểu Yểu tỷ?”

“Hèn nhát?”

Thẩm Giai gằn từng chữ một lặp đi lặp lại, thanh âm hắn dễ nghe, truyền vào trong tai Đỗ Yểu Yểu, hệt như âm thanh thần bí.

Hô hấp như dùng lại, thời gian trôi chậm giống như sống một giây bằng một năm.

“Người khác sợ ngươi, nhưng ta không sợ ngươi, Yểu Yểu tỷ nói ngươi sợ ——” thiếu niên tự xưng Nguyệt Nguyệt mạnh mẽ ngẩng cao đầu, lớn mật lên tiếng.

“Phanh ——” lời còn chưa dứt, cậu đã bay xa mấy mét, “Phịch” ngã trên mặt đất, che lại ngực “Hộc” mà phun ra một ngụm máu lớn.

Trên nền tuyết xuất hiện một mảng màu đỏ tươi.

Tim Đỗ Yểu Yểu đập đến nỗi sắp bay ra tới, không khỏi che lại ngực, làm không tốt cú đá tiếp theo của Thẩm Giai sẽ dừng trên người mình!

Một thiếu niên khác phô bày khí thế, vì huynh đệ bất bình, đứng thẳng dậy, lại bị Đỗ Yểu Yểu đánh gãy.

“Ta sai rồi……”

Đỗ Yểu Yểu ngẩng đầu, lấy hết can đảm đối mặt Thẩm Giai.

Mặt hắn vô biểu tình, cơn giận trong mắt còn sót lại chưa tiêu.

Đỗ Yểu Yểu nắm chặt lòng bàn tay, chớp chớp mắt, nỗ lực khống chế chính mình không cần run rẩy, không cần rơi lệ.

“Ta biết sai rồi…… Thả bọn họ……”

Một bên thiếu niên nghẹn họng nhìn trân trối, Thẩm Giai lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng bắt được chút gì đó.

Đỗ Yểu Yểu cắn cắn môi, đôi mắt chua xót đến lợi hại, nước mắt tùy thời sẽ tràn khỏi mi trong một giây.

Nỗ lực nhịn xuống.

Thật lâu sau, Thẩm Giai thu hồi ánh mắt.

Khuôn mặt nữ tử trước mặt thon gọn, bởi vì gầy, đôi mắt đặc biệt to, chứa đầy sương mù ướŧ áŧ, cằm nhọn cố nâng, đôi môi hồng nhạt cắn đến trắng bệch.

Tựa như hắn không đáp ứng, nàng sẽ nhu nhược mà khóc ra.

Thẩm Giai quơ tay, mấy người hộ vệ lại đây, kéo hai thiếu niên rời đi.

Đỗ Yểu Yểu trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại sợ hắn sẽ gây phiền phức cho mình, đứng ở tại chỗ không dám động.

Giờ khắc này, nàng mới thật sâu mà ý thức được, Thẩm Giai không chỉ là nam chính cùng nàng tán tỉnh, vui đùa, ầm ĩ, bản thân hắn có địa vị cực cao, gϊếŧ người nhìn quen, là người cổ đại tuyệt đối không có ý thức về giá trị của mạng người.

Lòng bàn tay Thẩm Giai cọ thật mạnh qua môi Đỗ Yểu Yểu.

Hắn giống như cười một chút, lại tựa như không cười, chậm rì rì dặn dò:

“Về sau ở bên ngoài ăn vụng, nhớ rõ lau khô miệng.”

“Ta không sợ phu nhân, chỉ sợ ngươi chọc phiền toái cho ta.”