Chương 12-2

Thẩm Giai vội che ở trước người Đỗ Yểu Yểu, nhìn Nguyễn thị lạnh lùng nói:

“Yểu Yểu ngày ấy say rượu không còn tỉnh táo, nếu quý phủ không có ý làm sáng tỏ hay giải hòa, Thẩm *mỗ* liền mang phu nhân trở về!”

(mỗ: chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra)

“Tống Lân!” Nguyễn thị hung dữ quát đứa nhỏ một tiếng, hài tử sợ tới mức khóc lớn hu hu, Nguyễn thị trách mắng thị nư bên người: “Còn không mau ôm Lân nhi xuống!”

Hai tỳ nữ luống cuống tay chân ôm Tống lân tránh ra.

Nguyễn thị đi đến trước mặt Thẩm Giai và Đỗ Yểu Yểu, hơi cúi người, xin lỗi nói: “*Đồng ngôn vô kỵ*, xin Thẩm đại nhân thứ lỗi, biểu muội Yểu Yểu đừng để ở trong lòng.”

(Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ)

Mặt Thẩm Giai vô cảm, không cho sắc mặt hoà nhã. Đỗ Yểu Yểu lên tiếng: “Không có việc gì.” Kéo kéo ống tay áo hắn: “Thôi.”

Theo lý mà nói, Thẩm Giai đang giữ gìn thể diện cho nàng, nhưng đồng thời cũng giữ gìn tôn nghiêm của một người nam nhân.

Hai người không chỉ là phu thê trên danh nghĩa, cũng có quan hệ phu thê thật sự. Nữ nhân của mình bị khi dễ, trên mặt nam nhân sao có thể có chút vui vẻ gì.

Nàng sẽ không tự luyến nghĩ Thẩm Giai đã bắt đầu thích nàng. Điều này đối với hắn mà nói, chỉ là việc nhỏ không quan trọng gì dưới địa vị thân phận của hắn, thực hiện bổn phận, chức trách của phu quân mà thôi.

Nàng cung cấp giá trị sinh lý, hắn cho phép nàng dựa thế lập uy.

Chút nhạc đệm này, Đỗ Yểu Yểu và Thẩm Giai ngồi ở chính sảnh chỉ tốn thời gian một chén trà nhỏ đã được giải quyết.

Nói là nhũ mẫu của hài tử là *phụ nhân* miệng tiện, ngày thường ở trước mặt Tống Lân nói ra nói vào, làm hài tử sinh ra hiểu lầm với vị biểu cô Đỗ Yểu Yểu này.

(Phụ nhân: phụ nữ đã có chồng)

Thẩm Giai không tỏ ý kiến mà cười.

Đỗ Yểu Yểu cười miễn cưỡng.

Hài tử hơn hai tuổi, nếu không ai dạy, nếu không được người lớn cho phép, nó làm sao dám vừa đánh vừa mắng đối với vị khách đến chơi nhà.

Tuy là từng gặp qua, nhưng nàng thay đổi y phục lẫn cách trang điểm, Tống Lân sao có thể nhận ra chuẩn như vậy được.

Người xui khiến sau lưng, hôm nay muốn ra oai phụ đầu nàng, lại không đoán được Thẩm Giai sẽ đi cùng với nàng, sẽ bảo hộ nàng trước mặt người khác như vậy.

Vị cô mẫu này tin tức không quá linh thông, cũng xem nhẹ sự rộng lượng của Thẩm Giai.

Nguyễn thị nói, đã quở trách và bán nhũ mẫu đi, Đỗ Yểu Yểu không muốn truy cứu quá nhiều. Việc này, bản thân nguyên chủ cũng từng sai lầm.

Đỗ thị ở trước mặt Thẩm Giai phá lệ sắm vai một cô mẫu tốt bụng, dạy dỗ Đỗ Yểu Yểu từ đây cần an phận thủ thường, hầu hạ phu quân cho tốt, sớm ngày vì Thẩm Giai sinh hài tử.

Đỗ Yểu Yểu nghe tai này ra tai kia, nhưng còn Thẩm Giai, nghe được hai chữ hài tử, có một chút thất thần. ( Biết sao thất thần không aaaa, không nói đâu:>>>)

Ngồi chung rất nhàm chán, Đỗ Yểu Yểu định rút lui, chợt nghe tỳ nữ tới bẩm: “Phu nhân, thiếu phu nhân, thế tử đã trở lại!”

Vài ánh mắt đồng thời nhìn về phía Đỗ Yểu Yểu.

Đỗ Yểu Yểu: “……?”

Có lẽ cô mẫu, biểu tẩu, Thẩm Giai đều cho rằng nàng còn “Tà tâm bất tử”.

Đặc biệt Thẩm Giai, cặp mắt kia, sắc như dao, chỉ kém không có xuyên qua lòng nàng để nhìn rõ.

Nguyên thân si tình, Đỗ Yểu Yểu thì không, nàng quân tử bình thản, tự nhiên hào phóng cười nói: “Vừa lúc ta cũng muốn tự mình nói lời xin lỗi với biểu ca về chuyện ngày đó.”

Vừa dứt lời, từ ngoài cửa bước vào một bóng người mặc đồ trắng nhanh nhẹn, ấm áp như gió ( sao ấm áp lại như gió ta???), cho đến khi Đỗ Yểu Yểu thấy rõ mặt của người đến, tách trà trong tay “Bang” tiếng rơi trên mặt đất!

Đố mn đó là ai??