Chương 22-2:

Nàng kêu Ngân Diệp cầm lấy áo lông chồn, nói nhỏ với Thẩm Giai: “Ta đi tịnh phòng, tí nữa sẽ quay lại.”

“Có muốn ta đi cùng ngươi không?” Thẩm Giai kéo tay nàng.

“Không cần.” Đỗ Yểu Yểu lắc đầu cười, đè thấp giọng: “Ta đi nhà xí, ngươi theo tới làm gì, bị người biết sẽ chê cười chúng ta.”

“Ừ” Thẩm Giai cũng cười, cào cào lòng bàn tay nàng: “Đi thôi, trong cung người nhiều, cẩn thận mọi thứ.”

“Ừm.” Đỗ Yểu Yểu bỏ tay ra rời đi.

Bước ra cửa điện, nàng hít một hơi dài, không có người thê tử nào hiền huệ và tri kỷ hơn nàng, tìm mọi cách để tạo cơ hội cho trượng phu nɠɵạı ŧìиɧ.

Nàng không có mặt, nếu Thẩm Giai có tâm tư thầm kín gì với Hồng Ngạc, có thể tiện bày tỏ, không cần bận tâm.

Nam nhân sao, ở trước mặt một nữ nhân vừa thao qua không lâu, sao có thể xoay người đối xử dịu dàng, tử tế với một nữ nhân khác, Đỗ Yểu Yểu hiểu, hơn nữa thiết lập nam nhân thân tình, chỉ nhất thời đứng vững, bởi vì nó sẽ kí©h thí©ɧ tinh thần hiếu thắng của người theo đuổi.

Chúc bọn họ vương bát đậu xanh, sớm ngày đôi mắt.

Cho cô một con đường lui thân!

Lần đầu tiên vào cung, Ngân Diệp không quen đường, Đỗ Yểu Yểu cũng không rành, đi xung quanh vài vòng, lạnh đến run bần bật, lại không cẩn thận bị cung nữ bưng nước canh đυ.ng phải, làm ướt áo choàng lông chồn

“Phu nhân, làm sao bây giờ?” Ngân Diệp vội dùng khăn tay lau vết bẩn trên người Đỗ Yểu Yểu: “Nếu không chúng ta quay lại yến hội đi.”

Đỗ Yểu Yểu trầm tư, không biết Thẩm Giai và Hồng Ngạc lúc này đã phát triển đến nào bước, Thẩm Giai có đi xin lỗi chưa, Hồng Ngạc có tha thứ không, hai người làm lành hay chưa?

Nàng không muốn vào cung yến làm chướng mắt công chúa ngang ngược.

“Phu nhân, đều do nô tỳ sai, nô tỳ đáng chết……” Tiểu tỳ mặc áo đỏ vừa đổ canh quỳ trên mặt đất liên tục xin lỗi.

“Không sao.” Đỗ Yểu Yểu không để bụng: “Ngươi đứng dậy đi làm việc đi.”

“Tiện nhân không có mắt, đυ.ng vào ngự sử phu nhân, Thẩm đại nhân sẽ lấy mạng chó của ngươi!” Một vị ma ma trang điểm cung nhân đi tới giáo huấn cung nữ.

Bên này co ít ánh sáng, làm Đỗ Yểu Yểu bị dọa nhảy dựng.

Ma ma híp mắt cười nịnh: “Phu nhân không có việc gì đi?”

Đỗ Yểu Yểu lắc đầu. Ma ma trừng cung nữ kia: “May mắn cho ngươi, phu nhân tốt bụng, còn không mau cút đi!”

Cung nữ hoảng sợ chạy đi.

“Cô cô nhận ra ta?” Đỗ Yểu Yểu tò mò hỏi. Nàng đổi phong cách trang điểm, rất ít người nhận ra một cách chính xác.

Ma ma nghiêm mặt: “Lão nô là người của Đông Cung.”

À, Thẩm Giai là cấp trên của ngươi. Nhưng trong sách ghi lại, Sở Chính tiểu tiết xuất nhập, phẩm chất cao sang, là một thế hệ minh quân, sao hạ nhân Đông Cung lại có tác phong chèn ép mọi người thế này.

Ma ma nhìn áo choàng trên người Đỗ Yểu Yểu, chủ động đề nghị: “Phu nhân, lão nô mang ngài đi gian thiên điện, giặt sạch quần áo.”

Đỗ Yểu Yểu do dự, không dám tùy tiện đi cùng. Ma ma thấy thế, đúng lúc đưa ra một tấm lệnh bài Đông Cung sáng chói.

Đỗ Yểu Yểu miễn cưỡng yên tâm, đi theo đến thiên điện.

Mới vừa tiến trong điện, Ngân Diệp còn chưa tiến vào, cửa đã bị người bên ngoài “Cạch” một tiếng khóa lại.

Sau tấm rèm cửa thật dày, một giọng nói trầm thấp của nam tử truyền đến.

“Yểu Yểu muội muội, lại gặp mặt.”