Chương 24-1:

Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Yểu Yểu không dám nhìn mắt của Thẩm Giai, dùng sức tránh thoát Sở Tuân, bắt lấy màn che cúi đầu thở dốc.

Sở Tuân suốt y quan, ngả ngớn nhìn ngó Đỗ Yểu Yểu: “Thẩm đại nhân tới thật đúng thời điểm, bổn vương vẫn chưa đắc thủ.”

Tay gã cầm chuỗi hạt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Giai khıêυ khí©h cười nói: “Tuy nhiên Đỗ phu nhân ngực lớn eo mềm, xúc cảm không tồi, Thẩm đại nhân có phúc.”

Đỗ Yểu Yểu không tiếng động kéo áo choàng, cho thấy nàng không bị gã vũ nhục.

“Trời làm bậy còn có thể thứ, tự làm bậy không thể sống.” Sắc mặt Thẩm Giai xanh mét, thần thái cố gắng thản nhiên: “Thần Vương điện hạ chơi lửa hàng năm, cẩn thận ngày nào đó dẫn lửa thiêu thân, báo ứng khó chịu.”

“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Sở Tuân làm như chẳng hề để ý, cười khẩy nói: “Nhưng thật ra Thẩm đại nhân, có tướng mạo tuấn tú, mà thao phu nhân khó chịu, khiến nàng ngày ngày nhớ thương hai lương thịt dưới háng nam nhân, quan uy thật sự lớn đến mức nào, chẳng qua là chó cậy thế chủ có mặt sủa trên triều đình.”

Đỗ Yểu Yểu dứt khoát che mặt, nam nhân khắc nghiệt lên không thua gì nữ nhân, miệng Vương gia hôm nay gϊếŧ người quá cmn độc!

Nguyên chủ là vết dơ lớn nhất trong cuộc đời Thẩm Giai, chiêu thức đâm chết trái tim này của Sở Tuân, hung hăng đâm nàng một nhát.

Nhìn Thẩm Giai bất động thanh sắc, nếu ánh sáng lạnh lẽo trong mắt hắn có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén, nói vậy giờ phút này Sở Tuân đã bị chọc thủng lỗ toàn thân, chảy máu khắp nơi

Lời gã nói làm Thẩm Giai cứng họng, chắc là từng chữ quá mức chân thật.

Nguyên thân ái mộ Tống Hành Giai, Đỗ Yểu Yểu nhớ thương Tống Hành Giai có phải là ánh trăng sáng ở hiện đại của nàng hay không.

Không khí như đóng băng lại. Đỗ Yểu Yểu cố nén xấu hổ và khϊếp đảm tới giảng hòa.

Nàng cúi nhẹ thi lễ với Sở Tuân: “Điện hạ nói đùa. Thần phụ trước đó không hiểu chuyện, từng có hành vi ấu trĩ, hiện giờ chỉ muốn cùng phu quân *cử án tề mi, cầm sắt thân mật*. Điện hạ trăm công ngàn việc, việc của hai phu thê chúng ta không nhọc điện hạ phải lo lắng.”

Sở Tuân không thuận theo không chịu buông tha, trào phúng nói: “Không phải vừa rồi ngươi còn nói muốn Tống Hành Giai thao?”

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Đỗ Yểu Yểu quả thực muốn bùng cháy, thở phì phì: “Thần phụ là bị điện hạ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, không thể không ra lời này!”

“Hửm?” Sở Tuân cười cười, nhặt lên cái yếm trên mặt đất đặt lên mũi ngửi một hơi, ra vẻ say mê: “A, còn có mùi thơm cơ thể của phu nhân, nếu Tống học sĩ biết Thẩm phu nhân cầu thao như vậy, khẳng định cầm thương lên ngựa, thọc vào tao huyệt của ngươi, làm cho ngươi thoả mãn cao trào điều mà Thẩm đại nhân không làm được!”

Cả miệng đầy ngôn ngữ tục tĩu, Đỗ Yểu Yểu không biết nên đáp ra sao, Thẩm Giai chỉ sợ đã tức điên rồi.