Chương 18

Hành động của Lâm Sơ rơi vào trong mắt Giang Vãn Tuyết, chính là ngày hôm qua Yến Minh Qua hẳn là đã quở trách Lâm Sơ, cho nên Lâm Sơ mới một mực cẩn thận hầu hạ Yến Minh Qua.

Giang Vãn Tuyết nghẹn khuất cả đêm tâm tình đột nhiên thoải mái, Yến Minh Qua có thể vì nàng ta quở trách Lâm Sơ, có phải chứng tỏ hắn vẫn thích mình như trước đây không?

Tâm tình nàng ta rất tốt dùng đũa chung gắp một viên thịt bỏ vào trong chén Yến Minh Qua: “Yến ca ca bị thương, phải bồi bổ thật tốt.”

Đũa chung này là ngày hôm qua Lâm Sơ nghe xong lời của Tống thẩm thì chuẩn bị, nàng sợ Yến Minh Qua muốn gắp thức ăn cho Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp, ngược lại không nghĩ tới bị Giang Vãn Tuyết cướp dùng trước...

Giang Vãn Tuyết mỉm cười nhìn thoáng qua Lâm Sơ, nụ cười dịu dàng lại thuần khiết, giống như đang nói cho nàng biết, nàng ta chỉ gắp thức ăn cho Yến Minh Qua mà thôi, không có ý gì khác.

Đáng tiếc Lâm Sơ căn bản không ngẩng đầu lên.

Giang Vãn Tuyết chỉ coi là nàng thức thời không dám chính diện giao phong với mình, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

Thẳng đến khi Yến Minh Qua gắp viên thịt kia lên, bỏ vào trong chén Lâm Sơ.

Chỉ thấy Yến Minh Qua mặt mày mỉm cười nói với Lâm Sơ: “Đêm qua cùng ta nháo giận, đến bây giờ còn chưa tiêu?”

Không chỉ có Lâm Sơ sửng sốt, Giang Vãn Tuyết cũng ngây ngẩn cả người.

Hắn đã nhắc đến đêm qua, đó là một mối đe dọa thầm lặng.

Lâm Sơ nhìn trong chén mình nhiều thêm một viên thịt, thấy chết không sờn gắp lên ăn luôn.

Yến Minh Qua lại cười cực kỳ ôn nhu với Lâm Sơ, phảng phất giống như phu thê tình thâm với Lâm Sơ, sắc mặt Giang Vãn Tuyết càng thêm khó coi.

Trong lòng Lâm Sơ một trận sợ hãi, không hiểu Yến Minh Qua này lại xướng khúc nào.

Dày vò ăn điểm tâm xong, Lâm Sơ ở trong phòng bếp thu dọn, con chó Tiểu Xám lười biếng nằm sấp trong đống rơm rạ, gà mái trong sân mang theo hơn mười con gà con đi dạo khanh khách tìm sâu ăn.

Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp cực kỳ hứng thú với những con gà lông màu vàng nhạt kia, ngồi xổm trên mặt đất nhìn cả buổi sáng.

Lâm Sơ đang chuẩn bị tìm vài lá rau băm nhỏ cùng ngô vụn mang đi cho gà ăn, đột nhiên chợt nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp.

Nàng nghĩ Giang Vãn Tuyết hẳn là ở bên ngoài nên không quản, bất quá Hàn Quân Diệp vẫn cứ khóc trong chốc lát, lại không nghe thấy âm thanh của Giang Vãn Tuyết, Lâm Sơ đành phải buông công việc trong tay đi ra khỏi phòng bếp.

"Làm sao vậy?" Lâm Sơ thấy Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp ngồi trên mặt đất, mặt đầy nước mắt còn hoảng sợ.

Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp vốn chán ghét Lâm Sơ, nhưng trong sân lại không có người lớn nào khác, cậu chỉ có thể giơ tay sưng đỏ cho Lâm Sơ xem.

Lâm Sơ nhìn vết thương sưng đỏ trên tay cậu, lại nhìn gà mái bên cạnh, đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra, Hàn Quân Diệp muốn lấy một con gà con chơi, bị gà mái mổ một ngụm.

"Được rồi được rồi, không khóc, ta tìm cho ngươi chút thuốc đắp lên." Lâm Sơ kéo tay Hàn Quân Diệp đỡ cậu dậy, ngửi thấy trên người cậu có một mùi lạ, lúc này mới nhìn thấy chỗ cậu vừa ngồi có phân gà.

Lâm Sơ nhất thời cảm thấy đau đầu, nàng hỏi: “Nương của ngươi ở đâu?”

Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp chỉ thúc tha thúc thít khóc không nói lời nào.

Giang Vãn Tuyết không quen thuộc địa phương, Lâm Sơ suy đoán nàng ta hẳn là ở nhà Tống thẩm, liền mang theo Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp đến nhà Tống thẩm.

Ai ngờ Giang Vãn Tuyết cũng không có ở bên kia, trong lòng Lâm Sơ có chút nghi hoặc.

Bất quá Giang Vãn Tuyết không có ở đây, Tống thẩm lại ở trong phòng bận rộn, tìm y phục cho Tiểu Bánh Bao chỉ có thể là mình.

Đi vào phòng của mẫu tử Giang Vãn Tuyết, Lâm Sơ không muốn tùy tiện lật đồ của người ta, liền hỏi Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp có biết y phục của mình để ở đâu hay không.

Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp phỏng chừng cũng chê phân gà trên y phục mình mất mặt, chỉ cho Lâm Sơ chỗ Giang Vãn Tuyết để bao đồ.

Lâm Sơ cởi bỏ bao đồ, tìm ra một bộ y phục của Hàn Quân Diệp, lại trong lúc vô tình phát hiện một cái bình nhỏ bọc trong y phục.

Nếu như là bình khác Lâm Sơ có lẽ còn không để ý, nhưng cái bình sứ trắng này... Rõ ràng giống hệt bình nhỏ trước đó Lan Chi đưa cho mình!

Trái tim Lâm Sơ đột nhiên nhảy có chút nhanh.

Tuy tuổi của Hàn Quân Diệp còn nhỏ, nhưng tâm tư mẫn cảm, Lâm Sơ không dám biểu hiện quá mức dị thường, làm bộ như không nhìn thấy cái bình sứ trắng kia, nói với Hàn Quân Diệp ở một bên: “Trước tiên ngươi cởi ngoại bào bẩn ra.”

Nàng làm bộ muốn buộc chặt bao đồ, quả nhiên Hàn Quân Diệp không nhìn chằm chằm nàng nữa, cố gắng cởϊ áσ khoác nhỏ trên người mình.

Lâm Sơ liền thừa dịp khoảng trống này, cầm cái bình sứ trắng kia cất vào trong ống tay áo, lúc này mới đem bao đồ đặt trở lại trên ngăn tủ.

Thay y phục cho Hàn Quân Diệp xong, lại bôi thuốc mỡ tiêu sưng lên tay cho cậu, Lâm Sơ mới về đến nhà.

Hồ quân y vừa vặn đến nhà đổi thuốc cho Yến Minh Qua, mà Giang Vãn Tuyết lúc trước không thấy bóng người lại ở trong phòng bếp sắc thuốc, thấy được nàng, Giang Vãn Tuyết thân thiết gọi tẩu tử, mới cười nói: “Vừa rồi quân y đến đổi thuốc cho Yến đại ca, mang theo mấy gói thuốc tới đây, tẩu tử không ở trong nhà, ta cân nhắc Yến ca ca trong chốc lát phải uống thuốc, liền đi vào phòng bếp sắc thuốc trước.”

Nàng ta rụt rè nhìn Lâm Sơ một cái: “Tẩu tử sẽ không trách ta chứ?”

Giang Vãn Tuyết đang khıêυ khí©h cái gì, Lâm Sơ hoàn toàn không quan tâm, hiện tại trong đầu nàng đều là bình sứ trắng nhìn thấy trong bao đồ của Giang Vãn Tuyết...

“Trong bình là thuốc có thể làm cho vết thương bị nhiễm trùng, hiện tại Yến bách hộ bị trọng thương, vết thương nhiễm trùng thối rữa... Cuối cùng đi đời nhà ma, sẽ không ai nghi ngờ muội...”

Lời nói của Lan Chi ngày đó lại một lần nữa vang vọng bên tai Lâm Sơ, tay chân Lâm Sơ có chút lạnh lẽo.

Dường như Giang Vãn Tuyết cũng phát hiện Lâm Sơ khác thường, nhíu nhíu mày, bưng chén thuốc lướt qua nàng đi vào trong phòng: “Yến ca ca, muội đã nấu thuốc xong rồi.”

Lâm Sơ phản xạ có điều kiện hướng về phía người trong phòng rống một câu: “Đừng uống!”