Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Vợ Trước Vai Ác

Chương 9.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi cô lật đến bản thứ hai, bên trên thình lình viết “Giấy thỏa thuận ly hôn”, cô di chuyển đầu ngón tay.

Trong một tháng, hai bản thoả thuận ly hôn.

Lâm Tiếu ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Đại Nho, “Chú Thẩm……” Cô mới mở miệng, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

“Thẩm Ly, anh làm sao vậy?” Tay cầm văn kiện buông lỏng ra, rơi vãi khắp bàn, Lâm Tiếu bước nhanh đi đến bên cạnh Thẩm Ly, thấy anh sắc mặt trắng xanh, đôi tay ôm đầu, trên trán rịn một tầng mồ hôi lạnh, vội đỡ lấy anh, “Đau đầu?”

“Hừ, khó chịu quá, Tiếu Tiếu, tôi khó chịu quá.” Thẩm Ly ánh mắt thống khổ cùng bất đắc dĩ, không biết chính mình làm sao vậy, đầu giống như muốn nổ tung.

Chiều nay cái gì cũng không có làm, trên xe anh cũng ngủ đến an ổn cực kỳ, như thế nào lại đột nhiên đau đầu đây?

Bỗng dưng, Lâm Tiếu như là nhớ tới cái gì, hỏi anh, “Anh vừa rồi làm gì?”

“Tôi nghĩ không ra…… Nghĩ không ra làm sao bây giờ…… Tiếu Tiếu……”

Anh nói mớ khe khẽ, nói năng lộn xộn, ai cũng nghe không hiểu.

Trừ bỏ Lâm Tiếu.

Cô trên mặt ngẩn ra, sau đó duỗi tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ lưng anh, “Không sao, không cần suy nghĩ, hiện tại không sao, không cần nhớ tới…… Không có việc gì……”

Thẩm Ly dần dần bình tĩnh lại, nghe lời mà không nghĩ nữa.

Lâm Tiếu đỡ anh ngồi xuống sô pha.

Vừa rồi một màn kia, bị mọi người thu vào trong mắt, nhưng không ai quan tâm.

“Quản gia, đem hắn nhốt lại.”

Người lên tiếng chính là Thẩm Đại Nho, hoàn toàn không giống lời một người cha nên nói. Có lẽ, trong mắt hắn, chỉ có Thẩm Nguyên Châu là con trai duy nhất.

“Từ từ,” lâm Tiếu ngăn quản gia lại, “Đừng động vào anh ấy.”

Một người đột nhiên sinh bệnh thu hút sự chú ý, một nhà vẫn thản nhiên cùng diễn kịch.

Lâm Tiếu hướng bọn họ xem xong, coi như đã hiểu những ánh mắt đó.

Giờ phút này, cô mới sâu sắc hiểu được, vai ác về sau biến thành dáng vẻ kia, thật sự không phải không có nguyên nhân.

“Có muốn trở về phòng ngủ nằm một lát không?” Lâm Tiếu tay bị anh mạnh mẽ mà nắm lấy, lại đỏ một mảnh, nhưng cũng không có ngăn cản động tác của anh, “Hay là đi bác sĩ?”

“Không cần,” anh bắt lấy tay cô, không cho cô rời khỏi mình, “Tôi không cần bác sĩ.”

“Vậy anh không thoải mái phải nói cho em biết, được không?”

“Ừ.”

Sau khi xác định anh không có việc gì, Lâm Tiếu mới tiếp tục nhìn về phía Thẩm Đại Nho.

“Xin lỗi chú Thẩm, giấy thỏa thuận ly hôn con sẽ không ký tên.” Lâm Tiếu đối diện với ánh mắt mười phần áp bách của Thẩm Đại Nho, trên mặt một chút cũng không giả, “Về 5% cổ phần tên của Thẩm Ly là chủ tịch đưa tặng, tôi cho rằng nên để anh ấy tự làm chủ, tôi không có quyền lấy những gì không phải của mình.”

“Tôi nhát gan, bỏ công mọi người dốc toàn lực, ngay cả mặt cũng không cần.”

Tiếng nói vừa dứt, không khí lập tức đọng lại.

Những lời cuối cùng của cô, quả thực là chọc vào tim của những người này, trực tiếp xé bỏ lớp mặt nạ giả dối kia trên mặt bọn họ, nửa phần tình cảm cũng không lưu lại.

Thẩm Đại Nho trình độ cho dù tốt, sắc mặt cũng lạnh xuống dưới.

Miễn bàn đến những đứa con ngoài giá thú, ánh mắt kia hận không thể trực tiếp xé cô ra.

Đó là thẹn quá hoá giận sau khi tấm màn che bị kéo xuống.

Lâm Tiếu khẽ mím môi, cô to gan không chỗ nào cố kỵ như vậy, có một nửa là hướng về vai ác để tăng độ hảo cảm, một nửa là vì muốn muốn duy trì Thẩm Ly hiện tại

Cô biết những gì mình làm là không lý trí, nhưng chính là không nhịn xuống được.

Những người này bao gồm cả nguyên chủ, đem Thẩm Ly trở thành ngốc tử, tùy ý chà đạp, tùy ý phát tiết những cảm xúc tiêu cực trong lòng, lộ ra bộ mặt tham lam xấu xí.

Ngốc tử lại như thế nào nhớ rõ sự tình chứ?

Hành động sau này của kẻ thù ác trong sách tất nhiên hả lòng hả dạ, nhưng sâu trong lòng anh cũng cảm thấy buồn đau đi, nếu không cuối cùng sao có thể làm ra hành vi tự sát như vậy.

—— rơi vào kết cục chết không toàn thây.

Rõ ràng anh trước nay đều là người chiếm thế thượng phong.

Nhưng anh từ đầu tới cuối đều không nghĩ tới một cuộc sống tốt đẹp.

Sau khi vai ác khôi phục kí ức Lâm Tiếu không quản được, nhưng Thẩm Ly hiện tại thì cô không thể làm như không thấy, chẳng sợ ngay từ đầu cô tiếp cận anh vì muốn tránh đi kết cục giống nguyên chủ, tăng độ hảo cảm.

Nhưng sau hơn nửa tháng tiếp xúc, Thẩm Ly thực sự tồn tại giống một tiểu thiên sứ, vô tình làm giảm sự bất an với cô khi mới đến thế giới này, lòng tốt đối với anh đều được đáp lại, âm thầm làm mọi thứ, cũng làm cô bắt đầu đối với anh để bụng. Đối với Thẩm Ly, cô luôn kiên nhẫn vượt mức bình thương, không phải bởi vì nhập vai diễn tốt, mà là xuất phát từ nội tâm hy vọng anh sẽ sống thật tốt.

Người tốt như vậy, ở trong sách lại dần dần bị dồn vào ngõ cụt.

Nếu, Thẩm Ly không đi theo con đường vai ác trong sách thì tốt rồi.

Nhưng anh chung quy vẫn sẽ khôi phục ký ức, đến lúc đó, Thẩm Ly sẽ không phải người mà cô quen thuộc nữa.

Một người trưởng thành đã hình thành tam quan, chỉ một đoạn ký ức nhỏ bé không đáng kể này, lại có thể thay đổi cái gì?

Nhiều lắm, để cô ra khỏi danh sách trả thù.

Tuy rằng sẽ tiếc nuối khi tiểu thiên sứ biến mất, nhưng cũng không thể thay đổi.

Cũng không phải nói sau khi khôi phục kí ức Thẩm Ly không còn là anh nữa, mà là trở nên hoàn chỉnh.

Đó là Thẩm Ly trưởng thành.

Lâm Tiếu trên mặt cũng không có bình tình như cũ, lòng bàn tay mồ hôi có chút lạnh.

Lúc này, nếu không phải Thẩm Ly vẫn luôn nắm tay cô, cô sớm đã có điểm đứng không vững.

Thẩm Đại Nho rốt cuộc đứng ở địa vị cao đã lâu, loại người này từ trên cao nhìn xuống cũng đã cho người khác cảm giác áp bách khó chịu.

Lâm Tiếu không có lùi bước, trong lòng cũng biết không thể đem lộ lộng chết, nếu không kế tiếp cô cùng Thẩm Ly cuộc sống liền gian nan. Cô nói:”Hai tháng nữa sẽ tiến hành ly hôn, tôi bảo đảm sẽ thực hiện như những gì các người muốn, trước tiên, tôi sẽ cùng Thẩm Ly dọn khỏi nơi này.”

“Lâm tiểu thư, tôi cho rằng cô là người thông minh.” Thẩm Đại Nho lãnh đạm mà quét mắt liếc cô một cái, giống như đang nhìn một con bọ nhỏ, nghiền chết đều không mất sức lực. Ông ta nói: “Nếu cô không rõ, tôi đây……”

“Vậy ngươi muốn làm gì với cháu dâu của lão già ta?”

Ngoài cửa, một giọng nói già nua mà uy nghiêm mười phần vang lên.

Lâm Tiếu không hiểu sao cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, đang muốn quay đầu lại, lại thấy Thẩm Đại Nho sắc mặt biến đổi:

“Ba”
« Chương TrướcChương Tiếp »