Chương 2

Trên bàn cơm, Kỷ Vũ ngồi ở ghế chủ vị, Mộ Chanh Chanh nâng mí mắt lên nhìn nhìn, ừm.. Đàn ông chó quả nhiên lớn lên cẩu mô cẩu dạng, dáng vẻ lạnh như băng, trên mặt viết đầy sự từ chối với nàng.

Mộ Chanh Chanh nghĩ thầm yên tâm đi, tôi cũng không muốn gặp anh, rất nhanh mọi người đã chào tạm biệt hai người.

Vì thế nàng mở miệng nói.

“Kỷ Vũ, lát nữa làm phiền anh rồi (tôi nghĩ tôi phải đi rồi?.”

Dứt lời, nàng sửng sốt, tạm thời xem nhẹ giọng nói mềm nhũn đến mức chảy nước kia, ý của nàng rất rõ ràng là phải rời khỏi đây, nhưng sao ra đến miệng lại thành cảm ơn Kỷ chó vậy?

Kỷ Vũ ngửa đầu uống hết sữa bò, yết hầu gợi cảm lộ ra ở cổ áo sơ mi, Mộ Chanh Chanh nhìn đến ngây người, bỗng nhiên nàng rất muốn ngồi lên đầu gối hắn, phóng thích cự vật dưới háng hắn, liếʍ láp yết hầu gợi cảm kia.

Tầm mắt vô thức liếc nhìn thân dưới của người đàn ông, ừm, eo thon chân dài, kỹ năng giường chiếu có lẽ sẽ không tệ.

Từ từ, nàng đang làm gì vậy??

Mộ Chanh Chanh dùng sức hất hất đầu, cố gắng đè nén khát vọng sắp bùng phát ở sâu bên trong cơ thể, nàng nghĩ nhất định là do nàng độc thân quá lâu, bằng không sao nhìn tên chó này mà lại thấy gợi cảm chứ?

Kỷ Vũ nhìn cũng chưa nhìn nàng, cầm lấy áo khoác tây trang, mặt đen đi ra ngoài

"Ở bên ngoài chờ cô.”

Nhất định hắn biết nàng đang “Quấy rối tìиɧ ɖu͙©.”

Mộ Chanh Chanh ôm đầu

Trần Đình đi theo phía sau hắn, đưa túi tài liệu qua cho hắn, sau đó giúp hắn chỉnh chỉnh lại nơ áo, lúc này mới nói

"Đi đường cẩn thận.”

Kỷ Vũ cúi đầu hôn nhẹ một cái lên môi cô, sau đó xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Trần Đình vẻ mặt xin lỗi xoay người nói với Mộ Chanh Chanh.

“Cậu đừng để ý nha, Tiểu Mị, Kỷ Vũ chính là như vậy đấy, đối với ai cũng mặt lạnh như tiền.”

Mộ Chanh Chanh vừa muốn mở miệng nói không sao, nhưng giọng nói nũng nịu kia lại nói ra đòn phủ đầu.

“Kỷ Vũ đúng là một chút cũng không thay đổi, đối với ai cũng lạnh lùng, chỉ đối với cậu nóng mà thôi.”

Mặt Trần Đình đỏ ửng, giọng điệu lo lắng nói.

“Thật sự không cần tớ dẫn cậu đi tìm việc sao? Hôm qua cậu mới đến đây, vẫn chưa quen thuộc Tân Hải...”

Mộ Chanh Chanh không tin muốn thử lại, ai ngờ thân thể chủ nhân Vạn Mị rất có tự tin đáp.

“Đương nhiên không cần, cũng không phải lần đầu tiên tớ đến Tân Hải.”

Lần thứ hai Mộ Chanh Chanh nếm thử hoàn mỹ rơi vào khoảng không, nàng thật sự không thể khống chế mà gào thét trong lòng.

Này... Ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc là tại sao không?

Còn có tôn trọng nàng một nguyên sang giả không hả?

Hoá ra một bản thảo định chung thân, nàng nhất định phải làm nữ chính thịt văn nữ hả?

555555……..

Không được đâu mà, nụ hôn đầu và đêm đầu của nàng vẫn còn mà...

Nhìn tình hình trước mặt, nàng cũng chỉ có thể đi theo cốt truyện mà thôi...