Chương 41: Sủi Cảo Núc Ních

Từ Thanh Lê thắng hai chậu mỡ to, một chậu để trong tủ bát, một chậu để lại trong không gian.

Tóp mỡ thắng ra được, một nửa giữ lại, một nửa băm nhỏ làm nhân sủi cảo.

Sủi cảo nhân tóp mỡ cải trắng.

Thật ra Từ Thanh Lê thích ăn nhân sủi cảo tóp mỡ dưa chua hơn, cái đó mới ngon, cũng là kiểu phối hợp kinh điển nhất.

Nhưng bây giờ chưa có dưa chua, dưa chua cô muối còn chưa ăn được!

Đành phối cùng với cải trắng vậy, nhưng nhân tóp mỡ cải trắng cũng rất ngon.

Từ Thanh Lê gói xong hai khay sủi cảo lớn, chừng 100 cái, tóm lại là gói hết số nhân đã chuẩn bị, sủi cảo đã gói xong thì nhét vào không gian.

Phát hiện mình đã mua rất nhiều ớt đỏ, Từ Thanh Lê muốn làm thành tương ớt, ăn với mì hay bánh đều ngon.

Làm đến 5 giờ chiều, cậu em chồng Cố Trường Sâm đã tan học về nhà.

Từ Thanh Lê biết giờ cậu bé tan học nên canh giờ nấu sủi cảo.

“Chị dâu đang nấu sủi cảo ạ!”

Cố Trường Sâm thấy sủi cảo núc ních trong nồi thì hai mắt sáng rỡ lên.



Sủi cảo là thứ chỉ có Tết mới được ăn.

Từ Thanh Lê ừ một tiếng, sau đó vớt một đĩa sủi cảo, đặt lên tay cậu bé: “Đưa qua cho bác cả rồi đón em gái về đi.”

Cố Trường Sâm dạ một tiếng, bưng đĩa sủi cảo đi thật nhanh.

Đến nhà bác cả đúng lúc mọi người vừa về nhà.

Thế nên mọi người đều nhìn thấy đĩa sủi cảo kia.

Con trai thứ Cố Thanh Vân của anh cả nuốt nước bọt: “Chú út, thím tư nấu sủi cảo ạ!”

Hai đứa sinh đôi Sơ Nhất với Thập Ngũ nhà anh hai cũng đi tới bên cạnh Cố Trường Sâm, ánh mắt nhìn sủi cảo không khác gì sói đói thấy dê béo.

Cố Trường Sâm đáp một tiếng rồi chạy vội vào nhà, đặt sủi cảo lên bàn, nói một câu với bác cả: “Bác cả, chị dâu bảo cháu mang sang biếu hai bác ạ.”

Sau đó lại bế Cố Trường Nguyệt đang ngồi dưới đất chơi chạy thật nhanh ra ngoài.

Bác gái bưng thức ăn lên nhà thì thấy đĩa sủi cảo kia.

Sủi cảo đặt trong đĩa tráng men rực rỡ, khá nhiều, chắc chừng hơn 30 cái.

Bác gái thầm nghĩ đĩa sủi cảo này là con bé Thanh Lê cho bà với ông già ăn, nhưng lần này sợ là hai ông bà không thể ăn mảnh được nữa rồi.



Không thấy cả đám con cháu đang đứng nhìn chằm chằm đằng kia à!

“Đứng ở đó làm gì! Ngồi xuống đi chứ, không ăn cơm à?”

Bác gái nói một câu.

Lúc này mấy đứa con trai con dâu và cháu trai cháu gái mới ngồi xuống.

Mấy đứa con trai con dâu chỉ cúi đầu ăn cơm, nhưng mấy đứa cháu cứ nhìn chòng chọc vào đĩa sủi cảo.

Bác gái âm thầm thở dài, cầm lấy đĩa sủi cảo, bắt đầu chia cho mỗi đứa cháu hai cái, bắt đầu từ cháu gái nhỏ nhất Cố Ngọc.

Cả nhà bọn họ tổng cộng có 15 người, chia cho mỗi người hai cái xong, trong đĩa chỉ còn thừa lại hai cái.

Bác gái bèn gắp hai cái còn thừa vào bát của bà và bác cả.

Sủi cảo này vốn dĩ là Thanh Lê biếu cho hai ông bà, bà với ông già ăn nhiều hơn một cái thì sao nào?

“Sủi cảo nhân gì thế nhỉ?”

Bà hỏi.

Lúc này mọi người mới động đũa, hai đứa sinh đôi nhà anh hai cắn một cái rồi nói: “Bà nội, là nhân tóp mỡ cải trắng ạ.”