Chương 2: Xuyên Không Thì Người Đàn Ông Đã Chết Rồi

Nhìn thoáng qua Từ Tuyết Hoa, ánh mắt cô đảo qua, nghiêm khắc nói: "Từ Tuyết Hoa, năm nay con đã mười ba tuổi rồi, đã là một cô gái, có cô gái nào còn khóc to nháo loạn như con không.”

“Mẹ, con làm gì có." Từ Tuyết Hoa bị thần sắc của Vu Tình làm cho sợ tới sửng sốt, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên.

Tuy rằng Vu Tình không nổi giận, nhưng cô bé lại có chút sợ hãi.

Từ Tuyết Hoa nhìn mẹ mình có chút mờ mịt, rõ ràng vẫn là mẹ nhà mình, nhưng đột nhiên cảm thấy có chút không giống.

Đột nhiên trở nên hung dữ, nhưng lời mà mẹ nói dường như rất đúng, cô bé năm nay đã mười ba tuổi, những cô bé trong thôn lớn bằng cô bé không thể khóc như vậy.

Vu Tình không nghĩ tới cô nhóc này lại ngậm miệng nhanh như thế, ngược lại có chút kinh ngạc, theo trí nhớ của nguyên chủ thì cô nhóc này chính là rất ngang ngược và không nói lý.

Hiện giờ ngược lại cũng biết xấu hổ, thoạt nhìn bản tính cũng không xấu, chỉ là bị nguyên chủ dạy hỏng.

Vu Tình chải chuốt lại trí nhớ một chút, liền ra khỏi phòng.

Lý Mai thấy mẹ chồng đi, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cũng nhanh chóng đi theo ra ngoài.

Vu Tình ra khỏi phòng liền đánh giá ngôi nhà và người trong nhà.

Chỉ thấy trong sân không tính là quá lớn, nhưng cũng không ít đồ đạc, phía đông là một cái chuồng gà nho nhỏ, bên trong nuôi ba con gà mái.

Phía tây là một nhà tranh nho nhỏ, Vu Tình đi theo trí nhớ biết đó là nhà vệ sinh, lại nhìn về phía đối diện chuồng gà, là một vườn rau, vườn rau không tính là rất lớn, nhưng rau cũng không ít.

Vườn rau trồng đậu và một vài cây cà chua, dưa chuột, ớt, cà tím nhưng vẫn chưa trưởng thành.

Trong sân đang chứa sáu bảy người đông nghẹt.

“Mẹ, mẹ dậy rồi, con đã làm xong bữa sáng rồi.” Người nói chuyện là con dâu thứ hai của nguyên chủ, thoạt nhìn cả người sắc mặt cũng vàng yếu, gầy như que củi nhìn rất dọa người.

Vu Tình lần thứ hai bị gọi một tiếng mẹ chỉ cảm thấy ngực bị người đâm một đao, trong lòng bị nhét một ngàn trái tim.

Theo tiếng gọi của con dâu thứ hai, Vu Tình đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống, Vu Tình nhìn đồ ăn trên bàn, gương mặt có thể nói là biến hóa khó lường, đây không phải là bữa ăn sáng của các cô chứ, cái này có thể ăn được sao?

Một chậu nước luộc không có bất kỳ dầu mỡ nào, bên ngoài mang theo một nồi cháo kê, cháo kê thưa thớt có thể chiếu được bóng người, chỉ có một tầng cháo gạo mỏng dưới đáy, bên trên tất cả đều là một tầng nước sạch.

Trên bàn còn đặt bánh bao đen kịt, nhìn bánh bao trên bàn, Vu Tình tò mò cầm một cái, vừa cắn một miếng cô liền hối hận.

Một ngụm bánh bao nhai hơn mười cái trong miệng cô, mới được cô khó khăn nuốt xuống, nhìn đồ ăn trên bàn Vu Tình trong nháy mắt không còn khẩu vị.

“Mọi người tự chia ra ăn đi, mẹ không đói, quay về phòng ngủ tiếp đây!" Vu Tình nói xong cầm bánh bao còn lại, đứng dậy liền trở về phòng.

Vu Tình đi rồi, Trương Quế Hoa nhìn người đàn ông nhà mình, nhỏ giọng nói thầm: "Hiếu Nhân, anh nói xem mẹ sao vậy, hôm nay ngay cả em gái út cũng hung dữ.”

Nếu dựa theo dĩ vãng, em gái út rơi một giọt nước mắt, mẹ chồng cô ta đều có thể đau lòng nửa ngày.

Hôm nay em gái út khóc thê thảm như vậy, mẹ chồng cô ta không những không đau lòng, mà còn ghét bỏ.

Đúng, cô ta không nhìn lầm, chính là ghét bỏ.

Có điều Trương Quế Hoa tò mò thì tò mò, trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Mẹ chồng cô ta sớm nên như vậy, một con nhóc mất tiền, cưng chiều có tác dụng chó gì.

“Được rồi, nhanh ăn đi." Từ Hiếu Nhân đối với biến hóa của mẹ anh ấy không có cảm giác gì, cái gì cũng không quan trọng bằng lấp đầy bụng.

Lấp đầy bụng, buổi chiều anh ấy có thể làm thêm một số công việc, kiếm được nhiều công điểm hơn.

Bên này Vu Tình trở về phòng, đặt bánh bao trong tay lên bàn, liền nằm ở trên giường bắt đầu nghỉ ngơi, sờ sờ bụng cô xoay người, vẫn có chút không tiếp nhận được sự thật mình xuyên không.

Người ta xuyên không đều có bàn tay vàng gì đó, cô có thể cũng có bàn tay vàng gì đó hay không.

Nghĩ đến đây ánh mắt Vu Tình sáng ngời, tiếp theo lập tức từ trên giường nhảy xuống, đứng ở trước giường nhắm mắt lại hô: "Tao muốn đi vào.”

Nói xong cô liền tràn đầy chờ mong mở mắt ra, lại phát hiện mình vẫn còn ở trong phòng, cô không tin, lại liên tục hô nhiều lần, vẫn không có biến hóa gì.

“Chẳng lẽ cần dùng máu, nhưng mình cũng không có bảo bối nhỏ máu nhận chủ nha.” Vu Tình lẩm bẩm.

Còn không đợi cô nghĩ đến cái khác, lúc này truyền đến tiếng gõ cửa: "Mẹ, mở cửa ra.”

Vu Tình nghe được thanh âm liền lập tức mở cửa phòng, nhìn Từ Tuyết Hoa đi vào cô hỏi: "Làm sao vậy?”

“Mẹ, sao mẹ không ăn sáng, mẹ không đói sao?" Từ Tuyết Hoa vào phòng bắt đầu lấm lét nhìn trái phải xung quanh. Trong phòng mẹ cô bé có rất nhiều đồ ăn ngon, hôm nay không ăn sáng, không phải là ăn vụng đồ ăn ngon trong phòng chứ.

Vu Tình lắc đầu, cô hiện tại nào có tâm tư ăn cơm, đột nhiên xuyên không không nói, còn trực tiếp biến thành bà già cực phẩm hơn ba mươi tuổi, thanh danh nguyên chủ ở nhà họ Từ rất kém.

Không chỉ ăn ngon lười biếng, còn rất vô lại, bên ngoài đều biết nguyên chủ thích cắt xén hai cô con dâu trong nhà, không chỉ không cho các cô ấy ăn no, còn thường xuyên đánh mắng hai cô con dâu.

Vừa nghĩ đến đây Vu Tình liền có chút đau đầu.

Mấy người trong sân ăn sáng xong liền ra ruộng làm việc, còn lại Trương Quế Hoa và Từ Hà Diệp ở trong nhà bận rộn.

Cô ta ỷ vào mình mang thai, liền ngồi ở trong sân chỉ huy Từ Hà Diệp: "Chén rửa sạch, rửa xong rồi thì quét sân, còn có quần áo cũng giặt sạch một chút cho thím.”

Thân thể nho nhỏ của Từ Hà Diệp cầm cây chổi cao hơn mình, lưu loát quét sân.

Lúc Từ Tuyết Hoa đi ra liền nhìn thấy chị dâu thứ hai nhà mình khi dễ Hà Diệp, nhất thời nhìn không quen nói: "Chị dâu hai, Hà Diệp đã rửa chén quét sân, chị đi giặt quần áo, nếu chị không giặt em liền nói cho mẹ biết chị lười biếng.”

Trương Quế Hoa vừa nghe nhất thời luống cuống, vẻ mặt không tình nguyện từ trên ghế ngồi xổm xuống: "Tuyết Hoa, bây giờ chị đi giặt, em đừng nói cho mẹ biết.”

Từ Tuyết Hoa hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu rời đi.

Trương Quế Hoa thấy cô bé đi rồi, hướng trên mặt đất phun ra một ngụm nước bọt, con nhóc chết tiệt ra vẻ cái gì.

Vu Tình ở trong phòng tìm được một ít đồ ăn, ăn một chút, ngược lại lấp đầy bụng một tí, tiếp theo liền ra khỏi phòng đi vào trong sân.

Vừa đến sân còn chưa đứng vững bước chân, cửa liền truyền tới giọng nói sốt ruột: "Thím Vu, chú Thừa Diên xảy ra chuyện rồi.”

“Thím Vu, chú Thừa Diên bị tảng đá đập trúng rồi." Một thanh niên trẻ tuổi chạy đến cửa, vào sân thở hổn hển nói.

Vu Tình trong sân sửng sốt.

Từ Tuyết Hoa nghe được thanh âm liền từ trong phòng chạy ra, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía người con trai, vội vàng hỏi: "Anh Phú Quý, cha em có chuyện gì? Hiện tại thế nào rồi?”

“Không còn thở.” Từ Phú Quý thấp giọng nói, cũng không nhìn thấy thần sắc của anh ấy.

Nhận thấy trong sân an tĩnh lại, anh ấy quay đầu nhìn Vu Tình đứng ở một bên không nhúc nhích, anh ấy cảm thấy có chút đáng thương, thím nhất định là bị đả kích rồi.

“Cái gì, cha em, mẹ, cha con không còn thở."Từ Tuyết Hoa đầu tiên là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo là vẻ mặt hoảng hốt, không bao lâu nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống.

Cha cô bé đang yên đang lành sao lại không còn, Từ Tuyết Hoa không tin, anh Phú Quý nhất định là cố ý lừa gạt cô bé.

Từ Tuyết Hoa sợ hãi đi đến bên cạnh Vu Tình, đưa tay giữ chặt cánh tay cô bắt đầu nức nở: "Mẹ, cha con không còn, anh Phú Quý không phải là lừa con chứ.”

Từ Phú Quý vừa nghe, lập tức xua tay: "Chuyện lớn như vậy sao anh có thể lừa gạt người khác được.”