Chương 23

"Mẹ, Hà Diệp vẫn còn đúng không, mẹ, cầu xin mẹ đưa Hà Diệp đến bệnh viện đi ạ." Lý Mai quỳ trên mặt đất khóc cầu xin, cô ấy chỉ có một người con gái, không thể nhìn con bé có bất kỳ sơ suất nào được.

Từ Hiếu Nghĩa đi theo mở to đôi mắt, nhìn thấy con gái ướt sũng trong lòng mẹ mình, sau đó cũng phốc một tiếng quỳ xuống đất: "Mẹ, con cầu xin mẹ hãy cứu Hà Diệp đi.”

"Anh cả, chị dâu cả, Hà Diệp không sao, mẹ đã cứu tỉnh rồi." Từ Hiếu Minh đi tới trước người anh cả nói, đưa tay kéo Từ Hiếu Nghĩa đứng lên.

Từ Tuyết Hoa cũng chạy tới, kéo Lý Mai đứng dậy.

Những người xung quanh cũng nhao nhao nói: "Đúng vậy Hiếu Nghĩa, con gái của cháu không sao rồi, vừa đã tỉnh lại.”

Từ Hiếu Nghĩa nghe xong lời này vội vàng chạy tới, đưa tay dò xét hơi thở của con gái, còn thở, lập tức thở phào nhẹ nhõm, một người đàn ông trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Sau đó cười nhìn về phía Lý Mai: "Vợ ơi, con gái không sao rồi.”

Lý Mai vừa nghe thấy vậy thì ngừng khóc, hai mắt sưng đỏ nhìn Từ Hiếu Nghĩa: "Thật sao?”

"Thật, anh lừa em làm gì.” Từ Hiếu Nghĩa nói.

Lúc này Lý Mai mới lau nước mắt chạy tới, muốn ôm con gái từ trong tay mẹ chồng mình.

Vu Tình lúc này đang ngây ngốc ôm cháu gái ngồi tại chỗ, ngay sau đó lập tức ôm cháu gái đứng dậy, chạy về phía bệnh viện.

"Hà Diệp, cháu phải chống đỡ nha, không được xảy ra chuyện gì.”

Vu Tình nói xong ôm cháu gái chạy rất nhanh.

Mẹ nó, cô xuyên sách, còn xuyên thành một bà nội cực phẩm pháo hôi ở một thế giới song song.

Hơn nữa sau khi cháu gái rơi xuống sông sốt cao mất mạng, nữ chính ngày đó lập tức muốn chiếm thân thể cháu gái của cô sống lại rồi đến đây.

Mà cô chiếm thân thể của nguyên chủ, lúc trước nguyên chủ này chính là một bà nội cực phẩm, trước kia đã đánh mắng người cháu gái này không ít lần.

Mà chuyện đầu tiên nữ chính xuyên không đến sẽ làm chính là thay Hà Diệp trả thù người bà nội cực phẩm là cô.

Ôi trời đất ơi, ông trời đang chơi đùa tôi à.

Vẻ mặt Vu Tình đau khổ, sao cô lại xui xẻo như vậy chứ.

"Hiếu Nghĩa, mẹ chúng ta sao vậy?" Lý Mai nhìn mẹ chồng giống như một cơn gió chạy đi, đưa hai tay ra dừng lại giữa không trung.

Từ Hiếu Nghĩa há hốc mồm, nhúc nhích vài cái không nói gì, anh ta không biết.

"Anh, mẹ chúng ta có phải điên rồi không?" Từ Tuyết Hoa kéo tay áo anh ba, mẹ cô bé có phải không chịu nổi liên tiếp hai cú sốc này nên bị điên rồi.

Từ Hiếu Minh nghe xong lời này, lại nghĩ đến hành động của mẹ anh ấy, trực tiếp gào khóc, mẹ anh ấy điên rồi, nếu như anh ấy không còn mẹ thì sao, đều trách anh ấy, đang yên đang lành lại đi ra bờ sông.

Nếu Hà Diệp không rơi xuống sông, sẽ không xảy ra chuyện gì, mẹ anh ấy cũng sẽ không vì không chịu nổi mà điên lên.

Từ Tuyết Hoa vốn rất sợ hãi, nghe thấy tiếng khóc của anh ba nhà mình, cũng lớn tiếng khóc lên.

Thôn dân vây xem đều sửng sốt, nghĩ đến Vu Tình đang yên đang lành chạy đi, đó không phải là điên rồi sao.

"Vợ Thừa Diên điên rồi, một người đang bình thường lại bị điên rồi." Không quá một canh giờ, tin tức này truyền khắp vịnh nhà họ Từ.

Một nữ bá vương của vịnh nhà họ Từ điên rồi.

Cuộc sống sau này của nhà con trai thứ hai của ông cụ Từ lại càng khổ sở hơn.

Trương Quế Hoa ở nhà nghe thấy tin mẹ chồng cô ta điên rồi, đầu tiên là vui vẻ, mẹ chồng cô ta bị điên, vậy thì sẽ không còn ai quản cô ta nữa, sau này chẳng phải cô ta sẽ là người lớn nhất trong nhà này sao.

Sau đó lại là vẻ mặt ủ rũ, nếu mẹ chồng cô ta thật sự điên rồi, vậy em trai và em gái của người đàn ông nhà cô ta phải làm sao đây.

Tiếp theo lại vui vẻ, cô ta muốn chia nhà, chờ người đàn ông nhà cô ta trở về sẽ chia nhà.

Tục ngữ có câu anh cả như cha, vậy mẹ chồng cô ta điên rồi, Tuyết Hoa và Hiếu Minh kia hẳn là cho một nhà anh cả nuôi, không liên quan gì đến nhà cô ta.

Bà cụ Từ nghe thấy tin con dâu hai điên rồi, trực tiếp trợn tròn mắt, vội vàng đi theo bạn già chạy về phía nhà con trai thứ hai: "Ông nó, con dâu hai đang yên đang lành sao lại điên rồi.”

"Làm sao tôi biết được." Ông cụ Từ vẻ mặt sầu khổ.

Thằng hai nhà ông sao lại khổ như vậy, đã mất sớm, hiện giờ vợ thằng hai cũng bị điên, mấy đứa nhỏ trong nhà có thể làm gì được chứ.

"Chú em Từ, hãy nén bi thương.”

"Chú em Từ, hãy nén bi thương.”

Trong lòng ông cụ Từ chảy máu, sao nhà họ Từ ông lại khổ như vậy chứ.

"Bà nội, mẹ cháu điên rồi, mẹ ôm cháu gái cháu không biết chạy đi đâu rồi." Từ Tuyết Hoa nhìn thấy bà cụ Từ liền nhào thẳng vào trong ngực bà, cô gái nhỏ giờ khắc này cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trực tiếp cất tiếng khóc lên.

Từ Hiếu Minh là một đứa trẻ lớn như vậy, lúc này nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, mẹ anh ấy còn nói muốn nhìn anh ấy kết hôn sinh con, nhưng lại vì chuyện này mà điên rồi.

"Ông bà nội.” Từ Hiếu Nghĩa cúi đầu hô một tiếng.

So với con gái gặp chuyện không may, mẹ anh ta bị điên lại càng mang đến cho anh ta một cú sốc lớn hơn.

"Về nhà trước đã." Ông cụ Từ buồn bực nói.

Một đám người lúc này mới đi về phía nhà Vu Tình.

Tô Hoa đã sớm đứng ở cửa lớn, chỉ chờ xem náo nhiệt, mụ già Vu Tình không chết này, mấy ngày trước không chỉ đánh cô ta, còn lừa của nhà cô ta nhiều lương thực như vậy, quả thật là báo ứng mà.

Người phụ nữ này điên rồi.

Tô Hoa mừng rỡ muốn chết, đứng ở cửa nhàn nhã cắn hạt dưa, thật là vui vẻ.

Từ xa nhìn thấy ông cụ Từ và bà cụ Từ chạy tới, Tô Hoa càng bóp eo, vui sướиɠ khi người gặp họa nói: "Thím Từ, chú Từ hai người đến rồi à, tôi nghe nói Vu Tình điên rồi, còn ôm cháu gái Hà Diệp kia cùng chạy. Một người điên, một người thiếu chút nữa bị chết đuối, chỉ sợ là không về được, ai ôi, tôi nói chứ ông trời đúng là mở to mắt, chuyện gì cũng cho nhà các người gặp phải, không chừng là nhà các người làm nhiều chuyện xấu, bị báo ứng đó.”

"Tô Hoa cô cái con tiện nhân này, cô có ngon nói lại một lần nữa cho tôi.” Bà cụ Từ tức đến cả người phát run, tức giận trừng mắt chỉ vào Tô Hoa.

Tô Hoa cũng không tức giận, lắc lắc vòng eo liếc bà cụ Từ một cái, vui vẻ trở về nhà.

Bà cụ Từ thở hổn hển.

Lý Mai thấy thế vội vàng đỡ lấy bà cụ Từ.

Lúc một đám người trở về, trên mặt Trương Quế Hoa đã in một cái tát, Từ Hiếu Nhân trừng đỏ hai mắt ngồi xổm ở trong sân.

Mẹ anh ta vừa điên, người còn chưa tìm được, vợ anh ta đã bắt đầu ầm ĩ đòi ở riêng, còn muốn đuổi em gái và em trai của anh ta ra ngoài, anh ta thật sự là xấu hổ đến sợ hãi, sao lại cưới loại người này về chứ.

"Hiếu Nhân, xảy ra chuyện gì vậy?” Ông cụ Từ vào sân liền hỏi.

Từ Hiếu Nhân rất ngại nói ra những chuyện này, lắc đầu: "Ông nội, mẹ cháu thật sự điên rồi sao?”

Nói thật chuyện này ông cụ Từ thật sự không biết, ông cũng chỉ là nghe nói, có điều những người chứng kiến đều nói con dâu thứ hai nhà ông vì cứu cháu gái nhỏ, người bắt đầu thần trí không rõ, hồ ngôn loạn ngữ, còn ôm cháu gái giống như ôm con trai đi chạy loạn.

Cháu gái tỉnh lại, Vu Tình liền trở thành một bà điên, phớt lờ mọi người, còn ôm Hà Diệp khóc lóc bỏ chạy.

"Anh hai, mẹ chúng ta thật sự điên rồi, anh không biết mẹ đã đột nhiên ôm Hà Diệp chạy, trong nháy mắt mẹ giống như cơn gió không thấy bóng dáng đâu nữa.” Từ Hiếu Minh khóc sướt mướt nói.

“Hiếu Nghĩa, cháu dẫn theo em trai cháu ra ngoài tìm mẹ cháu đi, ông đi gọi điện thoại cho bác cả cháu xem, bảo bác cả cháu tìm người ở trên trấn hỗ trợ tìm kiếm một chút.” Ông cụ Từ nói xong thở dài, cả người có vẻ tang thương hơn một chút.

Bà cụ Từ nói tiếp: "Tôi đến nhà đội trưởng, bảo mấy người đội trưởng cũng hỗ trợ tìm kiếm.”

Ông cụ Từ gật gật đầu, sau đó đi ra cửa.

Từ Hiếu Nghĩa dẫn theo hai em trai cũng đi ra cửa.

Trương Quế Hoa thấy mọi người đều đi rồi, khô cứng nhìn Lý Mai, sau đó lại nhìn Từ Tuyết Hoa liền chột dạ đi vào trong phòng.

Nhìn lô vải trong sọt trên mặt đất, Trương Quế Hoa giấu hết đi, nhét vào dưới gầm giường.

Dù sao mẹ chồng cô ta cũng đã điên rồi, cho dù tìm về cũng không còn nhớ rõ có những loại vải này, đến lúc đó cô ta có thể làm được nhiều quần áo hơn.

Vải dư thừa cô ta sẽ cầm về cho người nhà mẹ đẻ dùng, nghĩ vậy Trương Quế Hoa không nhịn được cười ra tiếng.