Chương 28

Ở chỗ này có rất nhiều cây mã đề, Vu Tình mất một thời gian dài mới đào xong, sau đó cô mở hệ thống, trực tiếp bấm bán.

【Một cân ba lạng cây mã đề, có bán hay không】

"Bán, lập tức bán." Vu Tình vừa dứt lời, một đống cây mã đề đã không còn nữa, phía trên màn hình vốn là số 0, trong nháy mắt biến thành 78.

Lúc này mới nửa giờ đã được nhiều điểm tích lũy như vậy, còn tiết kiệm thời gian hơn so với đào rau cải đắng.

Lần này Vu Tình đặt mục tiêu lên đào cây mã đề, trong lúc đó cũng gặp qua vài loại rau dại khác, có điều cũng không được nhiều điểm tích lũy như cây mã đề.

Vu Tình không đi quá xa, cô lo lắng cho Tuyết Hoa và Hà Diệp, lại đi vài bước ở xung quanh, vừa chuẩn bị trở về.

m thanh của máy móc vang lên một lần nữa.

【Phát hiện nấm bụng dê hoang dã, một lạng sáu mươi điểm tích lũy】

"Một, một lạng bao nhiêu cơ, sáu mươi điểm tích lũy." Vu Tình mừng rõ muốn nhảy cẫng lên, như vậy thực sự rất nhiều tiền, một lạng sáu mươi điểm tích lũy, vậy một cân chẳng phải là được sáu trăm điểm tích lũy rồi sao.

Hạo Viễn ngồi ở trong sọt dường như cảm nhận được sự phấn khích của Vu Tình, cũng cười khanh khách.

Vu Tình nghe thấy giọng vội vàng ôm lấy Hạo Viễn, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, cười tủm tỉm nói: "Ai ya, Hạo Viễn cháu cũng vui đó hả, bà nội cũng vui nha.”

Cô sắp giàu to rồi, Vu Tình cười ngây ngô vài tiếng, sau đó cô lập tức nghẹn lại, quá ngốc, hiện tại cô như kẻ ngốc vậy.

Đi theo hệ thống nhắc nhở, Vu Tình ôm Hạo Viễn theo rất nhanh đã tìm được nấm bụng dê, nấm bụng dê sinh trưởng ở những nơi không có ánh mặt trời, hơn nữa yêu cầu sinh trưởng hà khắc, cho nên nấm bụng dê không nhiều lắm.

Vu Tình dưới sự nhắc nhở của hệ thống, tìm thấy nấm bụng dê ở mấy chỗ khác nhau, cũng mới đào được một cân một lạng.

Có điều một cân một lạng này cũng không phải là số lượng nhỏ nha.

Trực tiếp bán được 660 điểm tích lũy, cộng thêm 78 điểm tích lũy lúc trước, hiện giờ đã có 738 điểm tích lũy.

Nếu đổi thành tiền, chính là hơn bảy trăm đồng.

Cô phát tài rồi.

Vu Tình mừng rỡ trực tiếp nhảy cẫng lên, khua tay múa chân cực kỳ vui vẻ, cô đây là đột nhiên trở nên giàu có sau một ngày.

Có thể là dùng hết vận khí tốt rồi, Vu Tình bán hết nấm bụng dê, lại đi dạo suốt một giờ đồng hồ, thế nhưng không gặp được cái gì nữa.

Có điều cô cũng không nóng nảy, lại nói hôm nay cũng đã kiếm được hơn bảy trăm điểm tích lũy rồi.

Để phòng ngừa Tuyết Hoa và Hà Diệp cảm thấy mình lười biếng, Vu Tình trực tiếp mua một con gà mái và một con thỏ rừng ở trong Thương Thành, sau đó lại mua một đống trứng gà.

Trứng gà Vu Tình không dám mua trứng to, mà mua trứng gà nhỏ, quá to sẽ không giống gà rừng đẻ ra, con gà mái này nhìn qua cũng có chút to.

Vu Tình đang cân nhắc nên cầm trở về hay là bỏ vào trong không gian.

Hai cô bé thở hổn hển chạy đến: "Mẹ, về nhà không ạ, con đói rồi.”

"Bà nội, cháu cũng đói rồi." Bây giờ Hà Diệp ở trước mặt bà nội lá gan cũng trở nên lớn hơn, bắt đầu có cái gì thì nói cái đó.

"Gà mái to." Tuyết Hoa nói xong thì cúi đầu đã nhìn thấy một con gà mái to đang kêu giúp đỡ trên mặt đất, sau đó liền đi về phía gà mái: "Mẹ, đây là gà rừng sao?”

"A! Đúng vậy.” Vu Tình nói, ánh mắt ít nhiều có chút chột dạ.

Tuyết Hoa vừa nghe đã nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Vu Tình: "Mẹ, buổi trưa ăn thịt gà rừng đi?”

Hà Diệp vừa nghe, trong mắt toàn là ánh sáng, nghĩ đến gà rừng lần trước, cô bé nuốt nước miếng.

Vu Tình cũng có chút thèm, lần trước thịt gà rừng còn đừng nói là ăn rất ngon, phỏng chừng là có liên quan đến không khí không bị ô nhiễm ở thời đại này.

Khi còn bé cô cũng từng ăn rau cải đắng, nhưng ăn không được ngon như thời đại này, hương vị rất thơm ngon nha.

"Được, hôm nay chúng ta ăn thịt gà rừng.” Vu Tình cười nói.

Hai cô nhóc vừa nghe xong thì hoan hô nhảy cẫng lên: "Thật tuyệt, mẹ (bà nội) là tốt nhất.”

"Còn có một con thỏ rừng, chúng ta trở về nuôi vài ngày trước, giữ lại để ăn từ từ." Vu Tình vừa dứt lời, Tuyết Hoa tò mò nhìn về phía sọt sau lưng Vu Tình, thấy trong sọt có một con thỏ trắng như tuyết bốn chân đang hướng lên trời.

Nhìn con thỏ trắng hai cô bé đều là vẻ mặt thích thú: "Mẹ, con thỏ này đáng yêu quá.”

Hà Diệp đưa tay sờ sờ một chút, lập tức mừng rỡ nói: "Mềm mại sờ thật thoải mái.”

"Về nhà ăn cơm trước, về rồi cho các con chơi với thỏ." Vu Tình nhìn đồng hồ hẹn sờ không còn sớm, lại trễ thêm chút nữa sợ là mấy đứa nhỏ trong nhà sẽ sốt ruột.

"Vâng." Tuyết Hoa không nỡ buông tay ra, nói xong kéo bàn tay nhỏ bé của Hà Diệp lên, Vu Tình đi theo phía sau, bốn người đi xuống núi.

Lúc xuống chân núi vừa vặn mọi người cũng bắt đầu tan làm.

Nhìn thấy Vu Tình dân làng cũng sửng sốt, Vu Tình đang yên đang lành như này, đâu giống bị điên đâu.

Có thôn dân đi tới chào hỏi: "Vu Tình lên núi về đấy à.”

"Ừm." Vu Tình đáp lại một tiếng rồi đi qua.

Tô Hoa từ xa liền mở to hai mắt, nhìn Vu Tình có chút không thể tin nổi, vội vàng chạy tới: "Vu Tình, cô đứng lại cho tôi.”

Tô Hoa lướt qua Vu Tình, trực tiếp chặn ở trước người cô, nhìn cô tức giận nói: "Vu Tình, cô lại không bị điên à.”

"Xin lỗi, khiến cho cô thất vọng rồi, tôi không những không điên, mà còn trở về đó." Vu Tình nói xong thì liếc mắt, xoay người đi vòng qua Tô Hoa.

Người đàn bà này đúng là có bệnh, người đàn ông của cô đã chết rồi, cô ta vẫn còn bám lấy mình không buông làm gì.

"Vu Tình cô đứng lại cho tôi." Tô Hoa tức giận cả người phát run, tiện nhân Vu Tình sao lại không phát điên, sao còn trở về.

Tô Hoa đưa tay ra kéo lấy cánh tay Vu Tình.

"Buông ra.” Vu Tình lạnh lùng nhìn cô ta tức giận nói.

Tô Hoa bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm cho hoảng sợ, có điều vẫn cố gắng trấn định, nhìn Vu Tình tràn đầy tức giận: "Tôi không buông, cô làm gì được tôi.”

Nếu không phải con tiện nhân này không có việc gì cũng ăn thịt, thì cháu trai bảo bối của cô ta sao có thể mắng cô ta, suy cho cùng chuyện này tất cả đều trách Vu Tình.

"Vu Tình, bây giờ cô xin lỗi tôi." Tô Hoa vẻ mặt hợp tình hợp lý cây ngay không sợ chết đứng nói.

Vu Tình nhìn cô ta giống như nhìn kẻ ngốc.

Tuyết Hoa trực tiếp đứng ra: "Bác gái Tô, mẹ tôi lại không động gì đến bác, dựa vào cái gì phải xin lỗi bác.”

"Bà, bà chính là một kẻ khốn nạn, buông bà nội tôi ra." Hà Diệp bĩu môi tức giận nói, chính bà già xấu xa này đã đánh bà nội cô bé.

"Tôi hỏi lại lần cuối, cô có buông tay ra không.”

"Tôi không.”

"A a a a a, gϊếŧ người rồi, Vu Tình cô là thứ không biết xấu hổ, tay của tôi, đau a." Giọng nói như gϊếŧ heo của Tô Hoa vang lên, cổ tay trực tiếp bị Vu Tình nắm trong tay, Vu Tình dùng sức, Tô Hoa đau đến gào thét.

"Cô buông tôi ra, buông tôi ra.” Tô Hoa hô to.

Tiếp theo mấy người con trai của Tô Hoa chạy tới.

"Thím Vu, mau buông mẹ tôi ra." Con trai của Tô Hoa hung tợn nhìn Vu Tình.

Còn không đợi Tô Hoa vui vẻ vài phần.

Mấy anh em Từ Hiếu Nghĩa cũng nhanh chóng chạy tới, sát khí đằng đằng nhìn ba anh em Từ Phú Quý.

"Mẹ, không sao, có mấy anh em chúng con ở đây, không ai dám bắt nạt mẹ." Từ Hiếu Minh nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất, trực tiếp chắn ở trước người Vu Tình.

Người nào không có mắt dám bắt nạt mẹ của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ nạo kẻ đó.

Mấy anh em Từ Phú Quý nhìn thấy mấy người Từ Hiếu Nghĩa tới, không khỏi có chút sợ hãi, tuy rằng nhà bọn họ giống như nhà Từ Hiếu Nghĩa, đều có ba anh em, nhưng đánh nhau lại không bằng bọn họ.

Đặc biệt là con trai thứ ba của nhà họ Từ, đó là một người rất lăn lộn, tục ngữ nói không sợ cứng, chỉ sợ ngang, không sợ ngang, chỉ sợ liều mạng, thằng nhóc này đánh nhau chính là liều mạng.

Bọn họ cũng không dám trực tiếp làm.

Tô Hoa cũng nghĩ đến điểm này, nhìn Vu Tình lập tức thay đổi thái độ: "Vu Tình, tôi, cô đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cô thả tôi ra đi.”

Vu Tình từ trước đến nay người không đυ.ng ta ta không đυ.ng người, nếu người đυ.ng ta thì ta nhất định sẽ đυ.ng người, nghe thấy Tô Hoa bảo cô buông tay, cô móc móc lỗ tai.