Chương 30

"Anh cả, anh không được thịt." Từ Tuyết Hoa sốt ruột hô lên, nước mắt sắp chảy ra, ngón tay co rút lại, trong mắt tất cả đều là không nỡ.

Từ Hiếu Nghĩa xuống tay nhanh, còn chưa đợi Tuyết Hoa nói xong, anh ta đã giơ tay chém xuống, vết máu trong nháy mắt phun ra xa.

Ngay sau đó trong sân liền truyền đến tiếng khóc: "Hu hu hu, thỏ mất rồi, con thỏ đáng yêu như vậy, mọi người lại muốn ăn thịt thỏ.”

Từ Hiếu Nghĩa nghe thấy tiếng khóc của con gái, có chút đau lòng, nhưng không hề hối hận, thỏ rừng này nuôi cũng chỉ biết ăn, còn không bằng ăn sớm một chút để bồi bổ thân thể cho con trai của anh ta.

Và tất cả mọi người trong nhà cũng đều cần phải bồi bổ thân thể.

Từ Tuyết Hoa bĩu môi một cái, cực kỳ ủy khuất: "Mọi người ăn đi, em và Hà Diệp không ăn, hừ.”

"Không ăn thì thôi, bọn anh tự ăn." Từ Hiếu Minh ngạo khí nói, anh ấy cũng không tin buổi tối làm thịt thỏ thơm ngào ngạt, hai đứa này có thể nhịn không ăn.

Trương Quế Hoa ở một bên cũng vẻ mặt ghét bỏ, ăn no cơm rồi sao, còn giữ thỏ để nuôi chơi, cũng chỉ có cô em chồng nghĩ ra được.

Từ Tuyết Hoa bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất nhìn Vu Tình: "Mẹ, thỏ của con không còn nữa rồi, anh cả thật xấu xa.”

"Anh cả của con không xấu xa.” Vu Tình nhìn Tuyết Hoa nghiêm túc nói: "Tuyết Hoa, con thích thỏ đúng không?”

"Thích.” Tuyết Hoa dùng sức gật đầu.

Vu Tình tiếp tục nói: "Vậy con có biết nuôi thỏ như thế nào không, lỡ như con nuôi nó chết thì phải làm sao bây giờ. Và con biết tại sao anh cả của con lại thịt thỏ không?”

"Còn không phải bởi vì anh ấy thèm ăn sao, hừ." Từ Tuyết Hoa nói xong ngẩng đầu lên cao, hung dữ trừng mắt nhìn anh cả nhà mình, vẻ mặt không phục.

Mẹ của cô bé bây giờ trở nên tốt hơn, nhưng cũng trở nên xấu hơn, nếu trước đây cô bé muốn thỏ, mẹ của cô bé chắc chắn sẽ không để anh cả gϊếŧ chết.

Nghĩ vậy Từ Tuyết Hoa có chút mất mát.

Vu Tình nhìn cô bé lắc đầu nói: "Anh cả con cũng không chỉ vì thèm ăn, con nói xem cơm nhà chúng ta còn ăn chưa đủ no, nuôi thứ này làm gì? Con cũng thấy Hạo Viễn đó, đứa nhỏ hai tuổi nhìn lại giống như đứa một tuổi, chị dâu cả của con dinh dưỡng không theo kịp, không đủ sữa, anh cả con không thịt con thỏ này, có lẽ cháu trai của con cũng không sống được.

Tuyết Hoa, con phải biết rằng, con có thể thích một thứ, nhưng con không thể ích kỷ bắt mọi người cũng phải thích theo con, nếu con đã thích, con phải có năng lực của riêng mình. Con thỏ này, con có khả năng nuôi sống nó không? Con là con của mẹ, anh cả anh hai anh ba của con cũng đều là con của mẹ, tất nhiên là mẹ đều phải đối xử công bằng. Con hỏi các anh có muốn gϊếŧ con thỏ rừng này để ăn không, thèm thì ai cũng thèm, con không thèm sao? Con không muốn ăn thịt sao? Con nghĩ thử xem.

Con thỏ này dễ thương, nhưng con không thể áp đặt tình yêu của con lên người khác được.”

Từ Tuyết Hoa cái hiểu cái không gật gật đầu, con thỏ này là mẹ cho mọi người, không phải là đồ của một mình cô bé, cô bé không thể chiếm lấy làm của riêng mình, cũng không thể đem tình yêu của mình áp đặt lên người khác.

Hơn nữa căn bản mình cũng không biết nuôi thỏ như thế nào, cũng không có khả năng nuôi, thay vì nhìn thỏ chết như vậy, còn không bằng cho mọi người ăn bồi bổ thân thể đi.

Nhưng cô bé vẫn muốn nuôi thỏ, Từ Tuyết Hoa mắt đỏ hồng, ngón tay không ngừng nắm vào góc bàn.

Vu Tình nói xong lại nhìn về phía Hà Diệp: "Hà Diệp, bà đã nói với cô út của cháu nên cũng muốn nói với cháu một câu. Mặc dù con thỏ rất đáng yêu, nhưng nó có thể cứu mạng em trai của cháu, em trai và thỏ cháu chọn ai?”

"Cháu chọn em trai, em trai là người thân của cháu, cháu chọn em trai." Hà Diệp lập tức ngừng khóc, mở to đôi mắt nhìn Vu Tình.

Vu Tình thấy tất cả mọi người đều hiểu, có chút vui mừng, lúc cô ở thế kỷ 21 đã gặp qua một số người nuôi thú cưng, có lẽ cô chưa từng nuôi nên cũng không hiểu lắm.

Cô có một người bạn thậm chí không đủ tiền ăn, còn phải đi vay tiền để mua thức ăn cho thú cưng của mình.

Cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của người bạn kia, cô cảm thấy một người phải làm chuyện mà mình có khả năng làm, bản thân đã sắp chết đói, không tự lấp đầy bụng mình trước, còn nghĩ đến thú cưng.

Cô không muốn Tuyết Hoa và Hà Diệp biến thành người như vậy, có thể thích, nhưng phải xem năng lực của mình đến đâu, giống như nhà các cô mỗi ngày ăn một bữa còn phải lo lắng cho bữa tiếp theo, làm sao có thể nuôi thỏ.

Hơn nữa người trong nhà cũng cần phải ăn thịt thỏ để bồi bổ cơ thể.

Tuy nói nuôi thỏ đơn giản, nhưng hiện tại không thể nuôi, nếu như thất bại, những người khác trong nhà nhất định sẽ oán giận Tuyết Hoa.

Hà Diệp còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng Tuyết Hoa đã lớn rồi.

Từ Hiếu Nghĩa lột da thỏ treo dưới mái hiên, làm thịt thỏ rừng xong liền bỏ vào trong phòng bếp.

Thịt xong thỏ rừng, mấy người Từ Hiếu Nghĩa trở về phòng nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục đi làm.

Mấy ngày nay dưới đồng ít việc, Lý Mai cũng không đi cùng, chỉ có ba anh em nhà họ Từ đi.

Buổi chiều không có việc gì làm, Vu Tình liền lấy vải vóc trước đó ra, bảo Lý Mai giúp làm quần áo cho Tuyết Hoa và Hiếu Minh.

Cô không biết làm quần áo, chỉ có thể giao cho Lý Mai, Trương Quế Hoa bụng to, cô cũng không muốn sai khiến.

Vu Tình vừa mở miệng, Lý Mai lập tức đồng ý.

Trương Quế Hoa ở một bên trợn trắng mắt, chị dâu cả thật biết cách lấy lòng mẹ chồng cô ta, đúng là nịnh hót.

Chuyện quần áo giao cho Lý Mai.

Vu Tình định trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, từ trong trí nhớ của nguyên chủ cô có thể nhìn ra cha mẹ của nguyên chủ đối xử rất tốt với nguyên chủ.

Lúc trước đưa nguyên chủ cho nhà họ Từ làm con dâu nuôi từ bé, cha Vu và mẹ Vu cũng bởi vì chuyện này mà cảm thấy rất áy náy.

Trong những năm qua cũng đã tìm cách để bù đắp cho nguyên chủ.

Nhưng nguyên chủ không biết đủ, những năm gần đây năm lần bảy lượt chạy tới nhà mẹ đẻ tống tiền.

Vì thế hai người em dâu của nguyên chủ rất oán hận cô ta, cũng tức nghiến răng nghiến lợi cha mẹ của nguyên chủ.

"Tuyết Hoa, mẹ đến nhà bà ngoại con một chuyến, con có đi không?” Vu Tình thu dọn vải lần trước mua nói.

Từ Tuyết Hoa vừa nghe là đi đến nhà bà ngoại, ánh mắt lập tức sáng lên, đến nhà bà ngoại, bà ngoại sẽ làm đồ ăn cho cô bé, còn cho cô bé tiền tiêu vặt.

"Mẹ, con cũng đi.” Từ Tuyết Hoa đáp, sau đó liền chạy về phòng.

Lần thứ hai đi ra Từ Tuyết Hoa buộc hai cái dây buộc tóc màu đỏ trên đầu, cô bé sờ sờ tóc của mình cười tủm tỉm nói: "Mẹ, con như này có xinh không.”

Vu Tình ngẩng đầu.

Nhìn thẳng cô nhóc Tuyết Hoa đang mím khóe miệng, cười tủm tỉm liếc mắt nhìn mình, con bé này da trắng mịn màng, hiện tại ngón tay không ngừng khuấy bím tóc hoa của mình, nở nụ cười xinh đẹp, khiến cho hai mắt người ta tỏa sáng.

"Xinh, Tuyết Hoa nhà chúng ta là xinh đẹp nhất.”

Lý Mai ở một bên nhìn thoáng qua em chồng cũng là vẻ mặt khen ngợi: "Mẹ, Tuyết Hoa trông rất giống mẹ, mắt to tròn, lông mi còn dài, rất đẹp.”

Lời này tuyệt không sai, Trương Quế Hoa cũng có chút hâm mộ bộ dáng của em chồng nhà mình, trắng trẻo sạch sẽ, rất đẹp mắt.

Vu Tình cũng không kém, chỉ là không chú ý chăm sóc da, khuôn mặt thô ráp, vừa đen vừa không được mịn màng.

Nguyên chủ cũng chỉ lo mua quần áo mặc, không quan tâm gì đến việc chăm sóc da.

Vu Tình sờ sờ khuôn mặt thô ráp của mình, đợi đến buổi tối xem ở trong Thương Thành một chút, mua một sản phẩm chăm sóc da.

"Vợ thằng cả, mẹ và Tuyết Hoa đến nhà bà ngoại con, Hà Diệp con trông cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.” Vu Tình dặn dò.

Vừa mới đi ra cửa lớn, Vu Tình lo lắng, lại trở về, nhìn Hà Diệp vẫy vẫy tay: "Hà Diệp, đến nhà bà cố ngoại của cháu đi.”

Hà Diệp vừa nghe, lập tức đứng dậy, hai mắt sáng lên: "Bà nội, cháu cũng có thể đi sao?”

"Có thể, bà, cháu và cô út của cháu cùng đi.” Vu Tình cười tủm tỉm nói.

Hà Diệp vừa nghe nhìn mẹ mình, thấy cô ấy gật đầu lập tức chạy đến bên cạnh Vu Tình.

"Mẹ, con đi đây ạ." Hà Diệp trước khi ra cửa vẫy vẫy tay với Lý Mai.