Chương 43

"Cháu không đi thì chờ ở bên ngoài, cô tự đi." Trong núi sâu mới có thứ tốt, trước kia không ít lần cô ta đi theo người đàn ông vào trong núi sâu, nơi đó tất cả đều là những đồ đáng giá.

Không thể tưởng tượng được là lá gan của Vu Tình cũng lớn.

Từ Nhị Nữu nhìn thấy cô út nhà mình đi vào núi sâu, trừng mắt nhìn Hà Diệp, sau đó cũng chạy theo, đều tại Hà Diệp, nếu nó không nói, cô út của cô bé cũng sẽ không đi vào.

"Mẹ, sao mẹ không đi ra ngoài." Từ Tuyết Hoa thấy mẹ mình ngồi xổm trên mặt đất, bĩu môi một cái, nước mắt liền rơi xuống.

Vu Tình nghe thấy giọng nói lập tức quay đầu lại, liền thấy con gái đang đỏ mắt nhìn mình, lập tức có chút ngượng ngùng, vội vàng chạy tới, một tay ôm lấy Tuyết Hoa.

"Tuyết Hoa, mẹ xin lỗi, mẹ quên mất thời gian, chủ yếu trong này có rất nhiều rau dại, mẹ còn đào được một củ nhân sâm.”

Đúng vậy, Vu Tình đào được hai củ nhưng chỉ bán một củ, một củ khác cô định giữ lại, đến lúc đó cho tiền của mình lấy một lời giải thích.

Tuyết Hoa lau nước mắt, rất ủy khuất: "Vậy thì mẹ cũng không thể ở bên trong lâu như vậy, con và Hà Diệp đều rất lo lắng.”

Vu Tình nhìn một đống thứ tốt ở trong núi sâu, trong lòng có chút luyến tiếc, có điều sau này còn có cơ hội, cô đi tới chỗ vừa rồi, cầm sọt lưng lên: "Tuyết Hoa bây giờ chúng ta về nhà.”

【Phát hiện lợn rừng cách ký chủ 500m, 300m, 100m, 50m】

Vu Tình nghe thấy thanh âm, còn chưa kịp kéo Tuyết Hoa chạy, đã nhìn thấy ba con lợn rừng vọt về phía Tuyết Hoa.

Cơ hồ Vu Tình không suy nghĩ, thân thể cũng vọt về phía Tuyết Hoa.

"Hệ thống, tôi muốn mua thuốc mê, muốn mua ba gói, cho lợn rừng bị hôn mê." Cô sợ một gói không đủ, trực tiếp mua ba gói.

Từ Lan Trân nhìn thấy một màn này trong lòng vui vẻ nở hoa, đυ.ng đi, đυ.ng đi, tốt nhất là có thể đánh bay con nhóc Từ Tuyết Hoa kia.

Vu Văn Quân giương mắt nhìn thấy lợn rừng, trong lòng cũng hoảng hốt, sau đó trực tiếp xông ra ngoài, một tay đẩy văng hai mẹ con Vu Tình ra, cầm dao rựa chuẩn bị chém lợn rừng.

Dao rựa còn chưa hạ xuống, lợn rừng đã lần lượt ngã trên mặt đất.

Vu Văn Quân cầm dao rựa choáng váng.

Tuyết Hoa trực tiếp sợ tới mức chảy nước mắt, Vu Tình thấy lợn rừng ngã xuống đất cũng thở phào nhẹ nhõm.

Từ Lan Trân nhìn thấy lợn rừng ngã xuống, tức giận đến suýt ngất xỉu, cô ta chờ lợn rừng đυ.ng phải Từ Tuyết Hoa, tốt nhất có khiến mặt con nhóc kia nở hoa thì càng tốt.

Ai ngờ lợn rừng lại ngã xuống, lợn rừng chó má gì đây, còn chưa làm được gì đã ngã, ngu chết đi được.

Từ Lan Trân thở phì phò kéo Từ Nhị Nữu rời đi.

Vu Tình nhìn người con trai trước mặt đứng dậy nói: "Cảm ơn cháu.”

"Không có gì ạ, cháu, cháu không giúp được gì cả." Vu Văn Quân có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Từ Tuyết Hoa lau nước mắt, đứng dậy từ trên mặt đất.

"Cảm ơn anh." Tuyết Hoa cảm kích nói, mặc kệ lợn rừng có ngất xỉu hay không, anh trai này có thể xông tới cản thay hai mẹ con cô bé, cô bé đều rất bội phục tinh thần cứu người của anh trai này.

Vu Văn Quân bị giọng nói mềm mại của cô nhóc nói cảm ơn, trong lòng không khỏi dâng lên một tia rung động, sau đó hai tai đỏ lên, thân thể có chút cứng ngắc: "Không có, không có gì.”

"Trước tiên kéo lợn rừng ra ngoài, mau chóng chém chết đi." Vu Tình sợ lợn rừng sẽ tỉnh lại nên nói.

Vu Văn Quân vừa nghe cũng có ý này, sau đó một tay cố hết sức kéo lợn rừng ra ngoài.

Vu Tình nhìn trợn mắt há hốc mồm, sức lực của thằng nhóc này lớn thật.

Vẫn còn hai con lợn rừng nhỏ ở một bên, nhìn qua ước chừng khoảng hơn một trăm cân, Vu Tình và Tuyết Hoa dùng toàn bộ sức mạnh, kéo hai con lợn rừng chậm rãi ra khỏi núi sâu.

"Hà Diệp, đi gọi cha cháu còn có chú hai và chú ba lên núi, gọi luôn cả ông cố nội và ông ba của cháu tới đây." Vu Tình nhìn Hà Diệp nói, sau đó lại lo lắng, nên cô bảo Tuyết Hoa đi theo.

Tuyết Hoa mang theo Hà Diệp xuống núi, Vu Văn Quân kéo một con lợn rừng nhỏ khác ra khỏi núi sâu.

"Hệ thống, bao lâu nữa thì lợn rừng tỉnh lại?”

【Hệ thống kiểm tra còn nửa giờ nữa】

Lợn rừng không thể so với người, còn kém nửa giờ nữa, lần này Vu Tình cũng bất chấp tiếc tiết của những con lợn rừng này, hơn nữa cô không ăn tiết, cô nhìn Vu Văn Quân nói: "Gϊếŧ lợn rừng đi, đừng đợi nó tỉnh lại.”

Vu Văn Quân gật gật đầu, anh ấy sợ lúc gϊếŧ lợn rừng đột nhiên tỉnh lại, anh ấy lấy dây thừng ra trói bốn chân của lợn rừng lại với nhau.

Vu Tình cũng lo lắng điểm này, lại cho lợn rừng gói thuốc mê, tăng cường dược lực một chút.

Sức lực của Vu Văn Quân lớn, chém mấy nhát lợn rừng đã bị đứt đầu, máu tươi chảy đầy xuống đất, ba con lợn rừng toàn bộ đều bị chém đầu.

Nhìn máu xung quanh, Vu Tình lấy đất chôn máu đi, Vu Văn Quân ở một bên hỗ trợ.

Lúc ông cụ Từ đến liền nhìn thấy ba con lợn rừng không còn đầu nằm trên mặt đất.

"Vợ thằng hai, đây đều là con tìm được sao?" Lúc ông cụ Từ đến đã nghe cháu gái nói một lần, nhưng ông vẫn có chút không tin loại chuyện tốt này.

Mãi cho đến khi nhìn thấy cảnh này, ông mới thật sự tin: "Mau khiêng lợn rừng xuống đi, nhiều máu như vậy, đừng dẫn sói hoang tới.”

Ông cụ Từ nói xong liền cùng Từ Thừa Đức, còn có Từ Hiếu Nghĩa khiêng lợn rừng to nhất xuống núi, sức lực của Vu Văn Quân lớn, một mình anh ấy cõng được một con lợn rừng nhỏ.

Từ Hiếu Nhân và Từ Hiếu Minh thấy thế khiêng một con lợn rừng nhỏ lên.

Bà cụ Từ và Vu Tình còn có Tôn Tố Phân mỗi người cầm một đầu của con lợn rừng xuống núi.

Vu Tình không dám ôm, ném vào trong sọt sau lưng.

Cả nhà nhanh chóng xuống núi.

Vừa mới xuống núi, mọi người ở bên sườn núi nhìn thấy một màn này thì kinh ngạc há hốc mồm, không thèm làm việc nữa, đều chạy tới, nhìn thịt lợn trong tay ông cụ Từ đỏ mắt.

"Chú Từ, các người đánh được ba con lợn rừng cũng lợi hại quá rồi đấy." Một người đàn ông hít một hơi thật sâu mở miệng.

Sau đó có người tiếp tục nói: "Trách không được mấy người đi gấp như vậy, có điều con lợn rừng này không phải là Vu Tình đánh được chứ?”

"Vu Tình nào có bản lĩnh đánh được lợn rừng, một người phụ nữ như cô ta thì biết cái gì?”

"Tôi thấy có lẽ là thằng nhóc này đánh được phải không?”

"Là thím Vu đánh được." Vu Văn Quân lạnh lùng nói.

Anh ấy là một người nhìn lạnh như băng, có thể là do thường xuyên ở trong núi, một thân lệ khí, rõ ràng là đứa nhóc mười mấy tuổi, mặt lạnh khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Tuyết Hoa thấy anh ấy đột nhiên như vậy, sợ tới mức lui về phía sau vài bước.

Vu Văn Quân thấy thế lập tức giấu khí tức lạnh như băng trên người đi.

Lúc này Từ Tuyết Hoa mới lén nhìn anh ấy một cái.

Ông cụ Từ mới không rảnh nói nhảm cùng với những người này, dẫn các cháu trai đi về phía nhà Vu Tình.

Ném lợn rừng vào trong nhà, ông cụ Từ bảo đứa con trai út của mình đi gọi đội trưởng đến.

Lúc trước trong thôn bọn họ cũng có người đánh được lợn rừng, lúc ấy có người muốn chiếm tiện nghi, nói cái gì mà lợn rừng đánh được ở trên núi cũng chính là của mọi người, nhất định phải chia thịt lợn cho mọi người nữa.

Sau đó đội trưởng trực tiếp đưa ra hai biện pháp, một là ghi công điểm, hai là cho tiền, mỗi nhà muốn đưa bao nhiêu tiền.

Có điều hiện tại thời tiết nóng, ngần này thịt cho người trong thôn cũng không đáng bao nhiêu, còn lại có thể mang đến cửa hàng thực phẩm phụ trên trấn bán, coi như là một khoản thu nhập.

Ông cụ Từ nghĩ kỹ phương pháp này, vừa định nói cho Vu Tình, đại đội trưởng liền dẫn theo người trong thôn đến.

"Chú Từ, cháu đến làm phiền chú rồi." Từ Kiến Quốc cười nói.