Chương 9: Lo Lắng Tái Giá

Vu Tình nhìn Hà Diệp cười: "Bà nội không khó chịu, đi thôi, chúng ta đi đào rau dại nào.”

"Có chuyện gì vậy?" Vu Tình đi được vài bước, lúc này mới phát hiện ra con gái của cô tâm trạng sa sút, có chút không bình thường.

Từ Tuyết Hoa đỏ mắt ngẩng đầu lên, nghĩ đến lời nói mà cô bé nghe thấy hôm qua, ủy khuất nhìn Vu Tình: "Mẹ, cha con không còn nữa, mẹ có tái giá hay không ạ, sau đó không cần con và các anh trai nữa?”

Lời này vừa nói ra, Hà Diệp cũng mở to hai mắt, vẻ mặt sợ hãi nhìn cô.

"Không, chắc chắn mẹ sẽ không tái giá, mẹ còn muốn nhìn con lớn lên rồi kết hôn, sẽ không tái giá đâu.” Vu Tình sờ sờ đầu hai đứa nhỏ trấn an nói.

Kiếp trước cô cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn, xuyên không rồi còn có con trai và con gái, cô có điên mới đi kết hôn.

Từ Tuyết Hoa nghe thấy lời mẹ nói, tin rằng mẹ cô bé sẽ không tái giá, trong lòng dễ chịu hơn không ít, lau nước mắt tiếp tục đi theo Vu Tình lên núi.

"Vợ Thừa Diên, đang đi đâu vậy?”

"Lên núi đào một ít rau dại.”

Đường lên núi vừa vặn đi qua đường thôn, trong thôn không ít người nhìn thấy Vu Tình, một số người cũng chào hỏi cô.

Đợi đến khi Vu Tình mang theo con gái và cháu gái đi qua, không thấy bóng người đâu nữa, những người này mới đứng cùng một chỗ với nhau thì thầm bàn tán.

"Cô nói xem Vu Tình này ngày thường kiêu ngạo, bây giờ không còn người đàn ông bên cạnh, cuộc sống sau này phải trải qua như thế nào đây.”

"Cũng không phải, tôi nghe nói Vu Tình là một người không biết cách sống, dân thường chúng ta không phải chỉ hy vọng lấp đầy cái bụng thôi sao. Cô ta thì ngược lại, tôi nghe nói năm ngoái lúc chia lương thực ăn Tết cô ta đã bán được không ít, đều đổi thành đồ ăn. Cũng chỉ có Thừa Diên cưng chiều vợ, để cô ta hồ nháo như vậy, còn hơn một tháng nữa là thu hoạch lúa mì rồi, lại phải đi lên núi đào rau dại, tám phần là do trong nhà không còn gì để ăn.”

Rau dại kia đều rất đắng, làm ra lại càng khó ăn, người trong thôn bình thường chỉ cần có thể ăn no bụng là được, căn bản không ăn đến rau dại.

Vu Tình không biết những người này nghị luận cô như thế nào, cô vừa mới lên núi bên tai đã truyền đến âm thanh như máy móc.

[Phát hiện rau cải đắng dại, một lạng ba điểm tích lũy]

Vu Tình vừa nghe lập tức vui vẻ, rau diếp ngựa một lạng mới được một điểm tích lũy, rau cải đắng dại này một lạng ba điểm tích lũy, trực tiếp tăng gấp ba lần nha.

Đi theo Thương Thành gợi ý, rất nhanh Vu Tình đã tìm thấy rau cải đắng, đầu tiên là cô bỏ cái sọt trên lưng xuống, tiếp theo lấy một cái chăn nhỏ mình đã chuẩn bị từ bên trong ra, đặt ở bên cạnh rau dại, rồi cô mới đặt Hạo Viễn lên chăn.

Sau đó, cô bắt đầu cầm xẻng đào đống rau cải đắng.

Có thể là do không có ai đào, rau cải đắng này rất nhiều.

"Bà nội, cái này không ăn được, đắng lắm ạ.." Hà Diệp thấy cô cầm xẻng đang đào rau cải đắng, vội vàng chạy tới.

Thứ này trước đây cô bé đã từng ăn qua, rất đắng, hơn nữa trong thôn cũng không có ai ăn cái này.

Vu Tình ngẩng đầu nhìn về phía Hà Diệp: "Đó là do mọi người không biết ăn như thế nào, bà nội biết làm, các cháu cứ việc đào đi, cây này gọi là rau cải đắng, không biết chế biến thì làm ra sẽ rất đắng, nhưng bà có thể chế biến khiến cho nó không đắng nữa. Vả lại đây chính là một loại cây tốt, còn có thể dùng làm dược liệu để chữa bệnh.”

Hà Diệp nghe cô nói gật gật đầu, trong lòng có chút ngưỡng mộ bà nội, bà nội của cô bé thật lợi hại, biết được rất nhiều.

Từ Tuyết Hoa ánh mắt sáng ngời nhìn mẹ cô bé, không ngờ mẹ cô bé lại biết nhiều như vậy.

Cô bé nhìn Hà Diệp mở miệng nói: "Còn sửng sốt làm gì, mau đào đi.”

"Các con đào ở gần đây thôi, không được chạy xa.” Vu Tình nhìn hai đứa một cái rồi nói.

Từ Tuyết Hoa gật đầu: "Mẹ, con biết rồi.”

Hà Diệp cũng gật đầu theo: "Vâng, bà nội.”

Ba người tách nhau ra đào rau dại.

Vu Tình đào rau cải đắng liền bỏ vào sọt sau lưng, thừa dịp hai đứa nhỏ không chú ý trực tiếp bán trong Thương Thành.

Từ Tuyết Hoa từ nhỏ đã được nuông chiều, không chỉ có cha mẹ cưng chiều cô bé, mà ngay cả ông cụ Từ và bà cụ Từ cũng rất chiều chuộng cô bé, ông cụ Từ có hai người anh em, lại sinh ra ba người con trai, cho nên đời cháu chỉ có một mình cô bé là con gái.

Đó quả thực chính là cầm trong tay cũng sợ rơi vỡ, ngậm trong miệng cũng sợ tan ra.

Từ Tuyết Hoa đào rau dại chưa được một lúc, đã mệt mỏi ngồi bệt trên mặt đất, đôi tay trắng nõn mềm mại trực tiếp bị mài đến đỏ bừng.

Hà Diệp đã quen làm việc, ngược lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào, đợi đến khi Vu Tình và Từ Tuyết Hoa đều mệt mỏi ngồi trên mặt đất, cô bé vẫn còn đang tìm rau dại đào khắp nơi.

Vu Tình nhìn rất bội phục.

"Hà Diệp, đừng đào nữa, trở về nghỉ ngơi một lúc đi.” Vu Tình hướng về phía cô nhóc hô một tiếng.

Hà Diệp nghe thấy thanh âm, kéo nửa cái sọt rau dại chạy tới, nhìn bà nội và cô út đang ngồi trên mặt đất, cô bé cũng trực tiếp ngồi xuống.

Vu Tình nghỉ ngơi một hồi, thở hổn hển vài hơi, rồi lấy ấm nước ra, tiếp theo lại lấy ba cái chén nhỏ và một cái túi ra.

Chia ba cái chén nhỏ cho ba người, Vu Tình rót cho mỗi người một ly nước, tiếp theo mở túi ra, cho mỗi người một cái bánh đào.

Từ Tuyết Hoa nhìn thấy bánh đào mắt sáng lên, vui vẻ nhận lấy rồi ăn từng miếng lớn.

Ngược lại, Hà Diệp cầm bánh đào có chút do dự, sau khi nhận xong nói: "Cảm ơn bà nội ạ.”

"Ừm, mau ăn đi, buổi sáng ăn có chút cơm kia cũng đói bụng rồi." Cũng không biết mấy người Hiếu Nghĩa thế nào, đặc biệt là vợ của thằng cả, chỉ ăn có chút cơm, có thể chịu đựng được bao lâu chứ, xuống ruộng làm việc là dựa vào thể lực, việc này đói bụng cũng không dễ làm.

Vu Tình ăn bánh đào lo lắng nghĩ.

Cô nhanh nhẹn ăn bánh đào xong, lại lấy hộp sữa mạch nha ra, dùng chén nước mình uống pha cho Hạo Viễn một chén sữa mạch nha.

Thằng nhóc kia có thể nhớ kỹ mùi hương này, vừa lấy sữa mạch nha ra đã bắt đầu rầm rì.

Vu Tình lại gần cậu bé, nhanh chóng ôm lấy nhóc con rồi đút cho nó uống.

Thằng nhóc vừa chạm vào mép chén liền mím môi uống.

Vu Tình cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu muốn nói chuyện với hai đứa nhỏ, lại nhìn thấy hai cô nhóc này ai nấy cũng đều thèm thuồng nhìn cô.

"Các con cũng muốn uống sao?” Vu Tình không xác định hỏi.

Từ Tuyết Hoa lập tức gật gật đầu, làm nũng nhìn Vu Tình: "Mẹ, con cũng muốn uống.”

Hà Diệp xác thật lắc đầu, em trai cô bé đã uống sữa mạch nha rồi, cô bé không cần uống, đó vốn là đồ ông nội mua cho bà nội, cô bé không thể uống.

Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ, Hà Diệp lắc đầu nói không uống, nhưng động tác nuốt nước bọt lại phản bội cô bé.

Vu Tình đút đùa cho Hạo Viễn, lại cho hai người một chén sữa mạch nha.

Hà Diệp nhận lấy sữa mạch nha uống một ngụm, tiếp theo là vẻ mặt thỏa mãn, cười híp mắt nói: "Thật ngọt! Bà ơi, bà cũng uống đi ạ.”

"Ừm, rất ngọt." Vu Tình uống một ngụm lại không uống nữa, nói thật cô không nếm được thứ này uống ngon ở chỗ nào.

Sau khi uống xong thời gian đã không còn sớm, Vu Tình cõng sọt ôm Hạo Viễn, dẫn theo hai đứa nhỏ xuống núi.

Đến chân núi, dân làng đi làm cũng rối rít tan tầm trở về nhà.

Từ Hiếu Minh tinh mắt nhìn thấy Vu Tình, lập tức vui vẻ chạy tới: "Mẹ, em gái.”

"Để con cõng cho." Từ Hiếu Minh nói xong liền muốn lấy cái sọt ở trên người Vu Tình xuống.

Vu Tình vội vàng cự tuyệt: "Con cõng của Hà Diệp đi, con bé đào được nhiều rau dại, mẹ không đào được bao nhiêu nên không thấy nặng.”

Từ Hiếu Minh thấy thế trực tiếp một tay tháo sọt ở trên lưng mẹ anh ta xuống, một tay tháo sọt của Hà Diệp ra.

Cầm cái sọt khóe miệng Từ Hiếu Minh khẽ giật giật, mẹ anh ta nói đúng thật.

Từ Hiếu Nhân cũng đi theo tới, trực tiếp nhận lấy cái sọt từ trong tay Tuyết Hoa.

Vu Tình ôm cháu trai, người một nhà lúc này mới đi về phía nhà mình.

"Hiếu Minh, cháu cõng cái gì vậy, thứ đồ chơi kia có thể ăn sao, còn đào nhiều như vậy." Bà cụ Từ nhìn thấy đồ vật trong sọt của cháu trai, sắc mặt trong nháy mắt kéo xuống.

Thứ đồ chơi phiền lòng này không phải lên núi đào rau dại sao, sao lại đào một đống rau không thể ăn được này.

Vẻ mặt Từ Hiếu Minh luống cuống, lẽ nào đồ chơi này không thể ăn sao, anh ta cũng không biết nha.

"Có thể ăn, cái này gọi là rau cải đắng, khi còn bé con thường xuyên ăn, chỉ có điều biết làm sẽ thấy ngon, không biết làm thì thấy rất đắng.” Vu Tình nhìn mẹ chồng giải thích.