Chương 12

Vuốt chó không đủ nhanh nhạy, mượn cơ hội Trần Thuật không có mặt, hắn mân mê cả tiếng đồng hồ, rốt cuộc đem TV chuyển tới kênh tài chính.

Hai vị dẫn chương trình đang thông báo một tin tức.

"... Từ lúc chủ tịch tập đoàn Nghiêm thị Nghiêm Cảnh Xuyên gặp tại nạn giao thông đến nay đã ba ngày, theo đưa tin, hiện tại Nghiêm Cảnh Xuyên đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, chưa có dấu hiệu tỉnh lại."

"Đúng vậy, cũng vì thế, những ngày gần đây giá chứng khoán của tập đoàn Nghiêm thị dao động làm người ta lo lắng"

Vừa vặn là tin tức về tập đoàn Nghiêm thị.

Mặt chó của Nghiêm Cảnh Xuyên lạnh lẽo, móng vuốt ấn bình sữa cũng không có động tác.

Thời điểm Trần Thuật trở về liền thấy cảnh tượng này. Hắn có chút ngoài ý muốn hỏi:

"Mày còn biết mở TV?"

Nghiêm Cảnh Xuyên nằm sấp xuống tại chỗ, làm như không nghe hiểu.

Trần Thuật nhìn về phía màn hình TV.

Nghiêm Cảnh Xuyên, tập đoàn Nghiêm thị?

"Mà càng nghiêm trọng đó là, tập đoàn Nghiêm thị..."

Âm thanh đột nhiên im bặt.

Nghiêm Cảnh Xuyên nhíu mày.

Lại ngẩng đầu lên, hình ảnh trên màn hình đã chuyển về menu.

Hắn chậm rãi đảo mắt nhìn về phía Trần Thuật.

Trần Thuật đang ấn điều khiển từ ra, chuyển ra một cái tiết mục khác.

"Mùa xuân tới, mùa xuân tới, ánh mai chan hoà..."

Trần Thuật đem điều khiển từ xa đặt lên bàn, vỗ vỗ đầu chó của Vượng Tài.

“Xem đi.”

Đối với một con chó mà nói, tin tức tài chính kinh tế làm sao hay bằng thế giới động vật?

Nghiêm Cảnh Xuyên: "…”

Hắn ấn bình sữa thật mạnh, hai mắt nhắm lại thật sâu.

Vượng Tài xem TV đến một nữa, trong group lại thu được thông báo tập hợp.

Trước khi xuống lầu, Trần Thuật đem nó bỏ vào ba lô nói nhỏ:

"Đừng có lên tiếng!"

Trần Vượng Tài ngồi xổm ở trong ba lô, như cũ bảo trì trầm mặc.

Từ trước đến nay nó cực kỳ an tĩnh, nhưng hôm nay lại an tĩnh đến dị thường.

Trần Thuật cảm thấy tâm tình của nó hình như không tốt, hơn nữa sữa trong bình dĩ nhiên còn thừa.

"Khó chịu chỗ nào hả?"

"..."

Nghiêm Cảnh Xuyên liếc hắn một cái, xoay người nằm xuống ba lô, nhắm tịt mắt.

Đại khái mệt nhọc.

Trần Thuật sờ sờ đỉnh đầu của nó. Như vậy cũng tốt, tránh cho bị phát hiện.

Vừa xuống dưới lầy, đám người Trì Ngư cũng có mặt.

Đứng chung với bọn họ còn có những học viên còn lại.

Nơi đây là khách sạn do tổ tiết mục chỉ định.

11h30, xe buýt mà tổ tiết mục đặt trước cũng đã dừng lại ở trước khách sạn.

12h, xe buýt mang theo mọi người trằn trọc nhiều lần chạy tới cửa của nơi ghi hình.

Thời điểm cửa xe mở ra, nhân viên công tác trên xe nhắc nhở mọi người, camera phía dưới đã khởi động.

Không khí tức khắc nôn nóng lên.

Trì Ngư đi theo phía sau Trần Thuật cũng hơi chùng chân, thấp giọng hỏi:

"Hiện tại còn chưa phải thời gian phát sóng trực tiếp đi?"

Trần Thuật nói:

“Chưa phải.”