Chương 3

Nó nằm ở trên tấm gạch xi măng, không biết đã bị dầm mưa bao lâu rồi, cả người ướt đẫm, hô hấp mỏng manh, chỉ có cặp mắt đen kịt kia đang nhìn chằm chằm hắn.

Trần Thuật không rõ vừa rồi mình có đá trúng nó hay không, nhưng bất kể như thế nào, đều không thể mặc kệ nó nằm chờ chết ở đây.

Hắn ngồi xổm xuống đem chó con bế lên, đi đến ven đường gọi taxi chạy tới bệnh viện thú y gần nhất, sau khi kiểm tra qua một lượt, mua tất cả đồ dùng, thời điểm ngồi xe trở về ký túc xá, sáu người bạn cùng phòng đã có năm người về nhà.

Vừa trông thấy hắn, động tác của năm người trong phòng khách đồng loạt lộ ra biểu tình không có ý tốt.

"Trần thiếu gia..."

Trần Thuật cũng lười lãng phí thời gian cùng bọn họ, giơ tay lên đánh gãy cái miệng chó nhất định không phun ngà voi của đối phương, xoay người trở lại phòng mình, đơn giản thu thập vali hành lý, ở trong ánh mắt bực bội và khó hiểu của năm người bạn cùng phòng, nhấc chân bước ra cửa.

"Hả, Trần Thuật, hôm nay cậu..."

Phanh một tiếng.

Âm thanh cửa phòng đóng lại chặn đứng nửa sau của lời nói.

Trần Thuật ôm chó con trong l*иg ngực, cầm di động đặt phòng khách sạn, xuống lầu liền gọi xe đi qua.

Nguyên thân ở trong ký túc xá, mỗi một ngày đều bị mấy gã thực tập sinh khác nói móc nhằm vào, vì tiết kiệm tiền thuê nhà chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng hắn không dự định tiếp tục nhẫn nhịn, chỉ muốn đầu óc thanh tịnh.

Tiền lương phát kịp thời chính là ý trời, nếu không hắn còn phải suy nghĩ phương án khác.

Tới phòng khách sạn, Trần Thuật an trí xong chó con, vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi ngồi xuống mép giường, mở ra video luyện tập trong di động.

Công việc của hắn là diễn viên, học thanh nhạc hình thể cũng là yêu cầu của nghề nghiệp, tuy rằng học chính là múa cổ điển, cùng Street Dancer hoàn toàn khác biệt, nhưng cũng không tính quá khó.

Sau khi quan sát vài tiếng đồng hồ, có lẽ là hôm nay trải qua quá nhiều biến cố, đầu óc càng lúc càng trầm muộn, chưa được bao lâu đã nặng nề ngủ xuống.

Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Đồng thời tỉnh lại, còn có Nghiêm Cảnh Xuyên đang nằm trong ổ chó.

Sau khi gặp phải tai nạn giao thông, lúc hắn lần thứ hai mở mắt, thân thể đã đổi thành con chó nhỏ sắp chết này, tối hôm qua dầm mưa cả đêm, nếu không phải gặp được Trần Thuật, rất có khả năng đã dữ nhiều lành ít.

Hắn còn nhớ đôi tay nhẹ nhàng bế mình lên hôm qua, động tác ôn nhu, ngay cả ôm ấp đều mang theo sự nhẹ nhàng nâng niu, khiến hắn vô ý thức buông lỏng đề phòng, mấy lần tỉnh lại, mấy lần đều hôn mê ở trong ngực đối phương.

Mặt khác, nguyên một đêm nửa tỉnh nửa ngủ, hắn mơ hồ nghe thấy âm thanh điện tâm đồ vẫn luôn quanh quẩn bên tai, còn có tiếng nói chuyện đè thấp thường thường vang lên, nội dung câu chuyện mơ hồ không rõ, tựa hồ liên quan tới bệnh tình.

Sau khi tỉnh lại, hết thảy âm thanh đều biến mất.

Nếu những âm thanh nọ không phải ảo giác, nói rõ hắn còn có thể cảm ứng được thân thể, nói không chừng, còn có cơ hội thoát khỏi cục diện trước mắt.

Chỉ là, không biết yêu cầu như thế nào mới có khả năng làm được.

Nghiêm Cảnh Xuyên đang nghĩ ngợi chốc lát, thấy Trần Thuật đi ra từ nhà vệ sinh, hắn dừng một chút, từ trong ổ chó đứng dậy, ngựa quen đường cũ tiến vào nhà vệ sinh, lại đi tới trong ngăn cách pha lê dưới vòi hoa sen, vừa mới đứng yên ở trước cổng thoát nước thì một bóng người bỗng nhiên chiếu xuống.

Hắn xoay người nhìn lên.

Đã thấy Trần Thuật đang đứng ở trước cửa, cực kỳ hứng thú mà nhìn chính mình.