Chương 7

Trần Thuật quét quét cái cằm của Vượng Tài:

"Vượng Tài, mày thích cái tên này không?"

"..."

Trần Vượng Tài mặt không biểu cảm nhắm mắt, dùng trầm mặc để biểu đạt ý kiến của chính mình.

Rất nhanh, cửa thang máy mở ra.

Thời điểm Trần Thuật cùng Trì Nghi trở lại phòng luyện tập, đã là hai giờ chiều.

Lão sư vũ đạo trông thấy hai người vào cửa, vỗ vỗ tay nói:

"Người đến đủ rồi, bắt đầu luyện tập!"

Lúc này, hắn mới phát hiện biến hoá của Trần Thuật, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Những người khác cũng lập tức chú ý tới, đều trầm khuôn mặt nhìn nhau.

Tuy rằng bọn họ hiện tại là một cái đoàn đội, nhưng lại là đối thủ trong tiết mục, Trần Thuật biểu hiện càng tốt, càng bất lợi đối với bọn họ.

Sắc mặt Cố Vi cũng cực kỳ khó coi.

Gã nhất định phải thành công xuất đạo, gã cũng không tin, Trần Thuật làm phế vật một năm, có thể ở trong vòng ba ngày đuổi kịp chênh lệch với mình.

"So với chăm chút nhan sắc còn không bằng luyện tập chăm chỉ đi!"

Nghe được lời nói âm dương quái khí của Cố Vi, lão sư vũ đạo nhìn nhìn gã, âm thầm lắc đầu:

"Bắt đầu luyện tập đi!"

Trần Thuật thả chó xuống trước, mới đi đến vị trí đứng yên.

Sau đó, ánh mắt Cố Vi bắt đầu thay đổi từ tự tin đến kinh ngạc, cuối cùng trở nên âm trầm.

Giống với buổi sáng, từ đầu đến cuối, Trần Thuật vẫn như cũ không có nửa điểm sai lầm.

"Trần Thuật, em tiến bộ thật lớn nha!"

Lão sư vũ đạo vui vẻ nói:

"Nhưng mà lực độ vẫn thiếu chút nữa, giống như cái nhịp này..."

Nói xong, hắn dứt khoát đi tới biểu thị một lần rồi mới tiếp tục giảng bài.

Trần Thuật cẩn thận lắng nghe.

Ở phương diện nhảy nhót, hắn vốn không phải xuất thân chính quy, xác thực còn nhiều chỗ cần học tập.

Chờ đến lúc kết thúc một ngày luyện tập, hắn trở lại phòng thay quần áo, đem Vượng Tài đặt ở trên mặt đất, cầm quần áo đi tắm rửa.

Nghiêm Cảnh Xuyên vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy dây dắt chó cột ở cỗ, liền không tiếp tục động đậy.

Cảm giác ấm áp trong đầu càng thêm rõ ràng, hắn lại một nữa nhắm mắt, tập trung tinh thần, bên tai giống như vang lên tiếng điện tâm đồ cùng tiếng trò chuyện của bác sĩ và y tá.

"Tích...tích...tích..."

Nghiêm Cảnh Xuyên hết sức chăm chú đi phân biệt, suy nghĩ trong lúc lơ đãng càng bay càng xa.

"...Nghiêm tổng nhìn dáng vẻ hi vọng không lớn!"

"Hazz, thế sự thật là vô thường nha!"

Là ai đang nói chuyện?

Mí mắt của Nghiêm Cảnh Xuyên khẽ nhúc nhích, hai tròng mắt chậm rãi mở ra.

Nhìn thấy trần nhà xa lạ, tầm mắt của hắn hơi chuyển, đôi mắt đen tuyền lạnh như băng dừng ở bóng người bên mép giường.

Vị bác sĩ đang đứng đối diện lập tức đầy mặt khϊếp sợ:

"Nghiêm..."

Đồng bạn cũng không ngẩng đầu lên hỏi:

"Nghiêm cái gì?"

"Mau xem Nghiêm tổng!"

Nghiêm Cảnh Xuyên nhíu nhíu mày.

Trong nháy mắt, đầu óc của hắn đau đớn như sắp nổ tung, càng lúc càng hung mãnh.

Hắn không thể kiên trì càng lâu, một trận hấp lực mãnh liệt lan tràn khắp cơ thể, trước mắt hắn không chịu khống chế mà đen xuống.

Người bệnh trên giường lâm vào ngủ say, lại chậm rãi đóng kín hai mắt.

Đồng bạn ngước mặt nhìn qua, đầy mặt dấu hỏi:

“Nghiêm tổng làm sao vậy?”

Bác sĩ không kịp trả lời, nhanh chóng tiến lên kiểm tra, nhưng mà hết thảy số liệu đều không hề thay đổi.

Hắn há miệng thở dốc, nói không nên lời.