Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 122

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì thế thừa dịp Nghiêm Bách Tông đang làm việc, Kỳ Lương Tần liền cố ý ở trước mặt Nghiêm Bách Tông luyện yoga.

Bộ yoga này, là cậu học ở trong trường. Hạng mục thể dục cậu báo danh học kỳ này chính là yoga.

Giáo viên dạy đều là một ít huấn luyện yoga thực cơ bản, cậu tự lên mạng tra một ít, chọn vài tư thế thoạt nhìn thực gợi cảm, cố ý luyện tập trước mặt Nghiêm Bách Tông.

Cậu trải đệm yoga trên sàn nhà, sau đó tựa vào trên đó, ngực chấm đất, đầu và mông ưỡn lên, hai chân thon dài duỗi ra, bàn chân đạp chấm đất.

“Em mặc ít như vậy, có lạnh hay không?” Nghiêm Bách Tông đột nhiên hỏi.

Kỳ Lương Tần “hửm?” Một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Nghiêm Bách Tông: “Không lạnh mà, hệ thống sưởi trong nhà ấm như vậy.”

Cậu chỉ mặc một cái quần đùi, hơn nữa là quần đùi rất sát người, hình dạng đào mật hoàn mỹ nổi bật không thể nghi ngờ. Nửa người trên lại mặc rộng thùng thình, là một cái áo sơmi của Nghiêm Bách Tông, vốn dĩ áo sơmi có thể che khuất, nhưng mà lúc cậu luyện tập duỗi eo ra, liền che không nổi.

Kỳ Lương Tần cảm thấy mình đã có tâm quyến rũ, thì phải hạ đủ công phu, nghe nói đàn ông đều chịu không nổi đối tượng mặc áo sơmi của mình, bởi vì sẽ kích phát du͙© vọиɠ chiếm hữu của bọn họ.

Cậu nói xong, liền tiếp tục nghiêm trang chững chạc ở kia luyện tập, cậu có thể cảm giác được có một tầm mắt nóng rực đang theo dõi một chỗ nào đó của cậu. Nhưng lúc cậu làm bộ như vô ý quay đầu lại, lại nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đang nghiêm trang chững chạc xem tư liệu.

Cũng không biết là tư liệu gì, trước kia cậu từng xem qua một cái, rậm rạp đều là bảng biểu chữ số, có cái gì đẹp, chẳng lẽ có đẹp như cậu hả?

Nhưng mà Nghiêm Bách Tông nghiêm túc, không tiếp nhận bất luận dụ dỗ gì của cậu như vậy, cũng thật sự khiến cậu dục hỏa đốt người.

Dạng đàn ông gì câu nhân nhất. Người đàn ông rõ ràng có năng lực khiến bạn chết đi sống lại, lại cố tình cao lãnh cấm dục giống như lực khắc chế thực hoàn mỹ, là câu nhân nhất, bởi vì mình có thể nhìn thấy một người đàn ông tự chủ mạnh như vậy, vì mình mà quân lính tan rã.

Kỳ Lương Tần ở trên đệm yoga chuyển động vài cái, trái lại chính mình chịu không nổi trước. Chỉ là Nghiêm Bách Tông ngồi nghiêm chỉnh, không nhúc nhích, nhìn cũng không nhìn cậu một cái.

Cậu hơi có chút nhụt chí, lại không phát hiện Nghiêm Bách Tông cúi đầu, môi mỏng cấm dục vẫn không nhúc nhích, yết hầu lại động đậy một cái, dường như rất khát, nuốt một ngụm nước bọt.

“Anh lại muốn ra ngoài à?” Kỳ Lương Tần hỏi Nghiêm Bách Tông mặc áo khoác.

“Ừ.” Nghiêm Bách Tông không nói thêm gì, khuôn mặt lạnh lùng nhìn không ra buồn vui, âm thanh cũng nhất quán từ tính trầm ổn: “Em cũng đừng thức đêm, đi ngủ sớm một chút.”

Kỳ Lương Tần thực mất mát gật gật đầu, mắt thấy Nghiêm Bách Tông sắp sửa ra cửa, đột nhiên tiến lên, ôm lấy eo Nghiêm Bách Tông.

Nghiêm Bách Tông hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh đừng quá mệt.” Kỳ Lương Tần nói.

Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, đẩy cửa liền đi ra ngoài.

Nghiêm Bách Tông đã vài ngày không gọi cậu là bảo bối, lại càng không cần nói gọi cậu là vợ.

Vợ, đến bây giờ cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên cậu nghe được có người gọi mình là vợ, trong lòng chấn động và thỏa mãn.

Cậu muốn làm vợ của Nghiêm Bách Tông, giống một người phụ nữ được một người đàn ông yêu, đó đại khái là ảo tưởng cuối cùng của tất cả tiểu thụ, mất mặt mà ngọt ngào.

Nghiêm Bách Tông đi đến bên ngoài, quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng phòng nghỉ, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn thấy Kỳ Lương Tần đứng ở cửa phòng, dường như có điều suy nghĩ.

Bên ngoài thực lạnh, đúng là ngày lạnh nhất trong năm. Hắn bọc chặt áo khoác, đội gió lạnh nghĩ, những ngày đau khổ như vầy rốt cuộc xem như tới cuối, về sau hắn có Lương Tần trong ngực, trời lạnh như vậy, ôm cậu ấy ở trong ổ chăn ôn tồn triền miên, nghĩ tới đã cảm thấy tâm tình hết sức thoải mái.

“Anh cả, anh muốn ra ngoài à?” Nghiêm Tùng Vĩ từ phía trước đi tới, hỏi hắn.

Nghiêm Bách Tông gật gật đầu. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Gần đây công ty không tính là bận mà, anh còn có chuyện khác hả? Không phải là thật sự giống như mẹ nói, cãi nhau với tiểu Tần tử chứ?”

Không nghĩ tới Nghiêm Bách Tông vừa nghe hắn nói lời này, lại nhíu mày, nói: “Cậu đừng có hở ra là tiểu Tần tử, cậu ấy là chị dâu cậu, tuy rằng ngoài miệng không gọi, trong lòng cậu cũng phải nhớ kỹ.”

Trời lạnh như vậy, Nghiêm Tùng Vĩ còn thật sự lười ở chỗ này ăn bánh chó, cười cười liền đi vào trong. Nghiêm Bách Tông hỏi: “Lại đi tìm Đàm Vĩnh Thanh hả?”

Nghiêm Tùng Vĩ vừa nghe lời này mặt mày hớn hở: “Hôm nay em cũng không phải là mặt nóng đi dán mông lạnh. Người ta theo em đi ra dạo phố đó.”

“Vậy cậu thật sự là có tiền đồ.” Nghiêm Bách Tông vỗ vỗ vai Nghiêm Tùng Vĩ, cười cười, đi mất.

Nghiêm Bách Tông không hiểu Nghiêm Tùng Vĩ làm thế nào mà a dua nịnh hót được, điểm ấy hắn thật sự là học không nổi. Hắn trời sinh da mặt mỏng, cũng rất coi trọng tôn nghiêm đàn ông, yêu đương quan trọng nhất là lưỡng tình tương duyệt, nào có một người vội vàng một người không thèm nhìn.

Đương nhiên, hắn hoàn toàn xem nhẹ lúc trước Kỳ Lương Tần vội vàng như thế nào.

Kỳ Lương Tần nằm ở trên giường, trơn bóng, nhìn chằm chằm trần nhà.

Trước kia cậu xem tiểu thuyết, rất thích xem lúc đầu ngược thụ, thụ vội vàng theo đuổi công, công lại không thèm nhìn, chờ đến khi bị thương tận trong tim, lại ngược công, trăm phương nghìn kế muốn theo đuổi trở về. Máu chó như vậy thật sự rất thích, người trong đó vừa có thể trải nghiệm đau khổ theo đuổi người ta, cũng có thể nếm ngọt ngào được điên cuồng theo đuổi.

Đời này đại khái cậu không lĩnh hội được hương vị bị điên cuồng theo đuổi, nhưng may mà vẫn tốt, thời gian cậu tương tư đơn phương cũng không dài, bất quá chỉ tốn mấy tháng, liền bắt lấy đại mãnh công đệ nhất thiên hạ.

Cũng không biết năng lực ở phương diện kia của Nghiêm Bách Tông rốt cuộc mạnh bao nhiêu…

Kỳ Lương Tần xoay người, lộ ra cái mông trơn bóng, hít một hơi.

Bởi vì sáng sớm nay không có tiết, cậu liền ngủ nướng. Ngày hôm sau bị ánh nắng chói mắt chiếu tỉnh, cậu dùng tay che mắt lại, liếc mắt một cái lại thấy được một người đứng trong ánh sáng.

Cậu sợ tới mức một phát ngồi dậy, mới nhìn rõ là Nghiêm Bách Tông.

Nghiêm Bách Tông đang kéo bức màn, nói: “Lúc này thật sự là mặt trời chiếu tới mông, còn không dậy?”

Kỳ Lương Tần mới ý thức được mình trơn bóng không mặc quần áo, nhanh chóng chui vào trong ổ chăn, trong lòng nghĩ, Nghiêm Bách Tông đây là vừa trở về sao? Hay là đã trở về một hồi lâu? Vậy hắn đều nhìn thấy rồi sao, nhìn bao lâu, sẽ không phải đã nhìn chằm chằm cái mông trơn bóng của cậu cả giờ rồi đi.

“Hệ thống sưởi mở rất ấm, ” cậu nói: “Cho nên cởi hết.”

Nghiêm Bách Tông cũng không nói gì, chỉ nói: “Em nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, hôm nay thời tiết tốt, mở cửa sổ hít thở không khí.”

Kỳ Lương Tần nhanh chóng nấp ở trong ổ chăn mặc quần áo vào, đội đầu tóc lộn xộn đến toilet. Nghiêm Bách Tông lấy điện thoại ra nhìn nhìn, trên màn hình là ảnh chụp Kỳ Lương Tần banh càng nằm úp sấp ngủ khò khò. Hắn cười cười, sau đó cất điện thoại di động vào trong túi, khụ một tiếng, lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, ra khỏi phòng.

Dì Xuân nói: “Hôm nay thời tiết tốt, các con cũng lấy chăn ra phơi nắng đi.”

“Để con!” Không chờ Nghiêm Bách Tông mở miệng, xa xa liền truyền đến tiếng la của Kỳ Lương Tần.

Dì Xuân cười, nói: “Các con còn chưa có thương lượng xong hả, sinh nhật con ăn ở trong nhà, hay là đi ra ngoài ăn?”

“Cái này để lão thái thái định, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Con đều được.”

“Đều được đều được, con đó, chỉ biết nói đều được.”

Lúc ăn cơm, mọi người liền xác định chuyện này, chuẩn bị ở nhà ăn. Lão thái thái muốn nổi bật, bảo mỗi người đều mang một món ăn từ bên ngoài về: “Cái này không liên quan tới quà sinh nhật, lễ vật nên mua thì vẫn phải mua, các con mỗi người mang một món về, lại để dì Xuân làm vài món, liền đủ chúng ta ăn.”

“Mẹ, kêu chúng con, vậy còn mẹ?”

“Ta bỏ rượu.” Lão thái thái nói.

“Ai u, lần này mẹ thật sự đổ máu nha, mấy bình rượu ngon trân quý của mẹ, con còn cho rằng phải chờ đến đại thọ sáu mươi của mẹ mới có thể lấy ra chứ.”

Cơm nước xong, lão thái thái kêu Kỳ Lương Tần lên lầu, cho Kỳ Lương Tần một bình rượu.

“Rượu vang này, là mua vào mấy năm trước, là đồ quý có tiền cũng khó mua được, uống cho tốt, đừng có tiếc.”

Kỳ Lương Tần nhìn nhìn rượu đỏ trong tay, không rõ vì sao lão thái thái cho cậu một chai. Lão thái thái nói: “Con cầm lấy uống với lão đại, sinh nhật người trẻ tuổi các con, cuối cùng không phải đều thích ở bên người yêu cùng uống rượu sao?”

Lão thái thái cảm thấy mình thật sự là hao nát lòng, gần đây Nghiêm Bách Tông luôn ngủ ở bên ngoài, thật sự khiến bà có chút lo lắng. Đều nói trà phong lưu hòa giải, rượu là bà mối của sắc, buổi tối sinh nhật đốt ngọn nến uống rượu vang, ban đêm kiều diễm khẳng định thực khó cầm giữ. Người trẻ tuổi, có mâu thuẫn gì mà một trận điên loan đảo phượng không giải quyết được đâu.

Kỳ Lương Tần lại không định uống rượu này vào sinh nhật Nghiêm Bách Tông. Cậu muốn tối hôm nay dùng.

Sau khi ăn cơm tối, bọn họ liền mỗi người tự trở về phòng. Bên ngoài gió bắc gào thét, kỳ thật lúc chiều đã đổi trời, sau bữa cơm chiều bọn họ cùng xem dự báo thời tiết, nói là buổi tối có khả năng sẽ có trận tuyết từ vừa đến lớn.

“Sao trăng trên trời đều không thấy, ” Kỳ Lương Tần kéo cửa sổ ra, nói: “Xem ra thật sự có thể có tuyết rơi.”

“Em rất thích tuyết rơi sao?”

Kỳ Lương Tần gật đầu: “Đổ mưa đổ tuyết đều thích.”

Nghiêm Bách Tông cũng chưa nói gì khác, ngồi ở trước bàn xem văn kiện. Kỳ Lương Tần lảo đảo đi qua, đứng ở trước bàn, mấy lần muốn nói lại thôi, ngón tay phủi mép bàn, hỏi: “Gần đây sao anh luôn bận như vậy.”

“Hàng năm một tháng cuối cùng, đều tương đối bận.” Nghiêm Bách Tông nói: “Thời gian không còn sớm, em đi ngủ trước đi.”

“Em cũng không buồn ngủ.” Kỳ Lương Tần nhấp nhấp miệng, tay bỗng nhiên duỗi đến dưới áo lông, làm bộ như ngứa, xốc vạt áo lên, lộ một chút rốn.

Eo cậu trơn nhẵn lại rắn chắc, quan trọng là tinh tế nhưng nhìn dẻo dai, gần đây cậu rèn luyện không ít, dường như rất có hiệu quả, cũng không biết có phải ảo giác của cậu hay không.

Nhưng mà Nghiêm Bách Tông cũng không có ý tứ muốn giương mắt nhìn cậu. Kỳ Lương Tần liền nhìn mặt Nghiêm Bách Tông. Mặt Nghiêm Bách Tông đoan chính, đường cong của cằm nhìn lạnh lùng, mũi rất cao rất thẳng, môi mỏng vẫn tràn ngập hương vị cấm dục, khiến cậu muốn hung hăng cạy mở.

Ngón tay cậu liền hơi hơi dùng sức, các đốt ngón tay có chút trắng bệch.

Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên giương mắt nhìn cậu, Kỳ Lương Tần nhếch môi, xoay người tránh ra, sau đó lại trải đệm yoga trên mặt đất, bắt đầu ở kia luyện tập yoga.

Cậu cong mông, dùng cẳng tay chống đỡ thân thể, cố ý làm bộ như mệt chết đi, vẫn luôn ở kia hừ hừ. Nhưng mà cậu hừ nửa ngày, đột nhiên nhụt chí, cảm thấy cái này không có tác dụng gì. Chút thủ đoạn dụ trai ấy, so với trước đây thật sự là kém xa. Nhụt chí xong chính là tức giận, giận mình thủ đoạn quá trẻ con, cũng giận Nghiêm Bách Tông quá lãnh khốc, cậu cũng không tin, trước kia ngủ chung mỗi buổi sáng Nghiêm Bách Tông là dạng gì, cậu còn không rõ ràng sao!

“Anh có đói bụng không?” Cậu hỏi Nghiêm Bách Tông.

Lúc này cũng sắp mười giờ, Nghiêm Bách Tông còn chưa đi, đại khái hôm nay ngủ ở nhà.

Không nghĩ tới Nghiêm Bách Tông thế mà gật gật đầu, Kỳ Lương Tần nói: “Em đi làm chút đồ ăn khuya.”

Kỳ Lương Tần lập tức chạy ra ngoài, chỉ chốc lát trở lại, bưng khay, trên đó còn đặt hai cái cốc có chân dài.

“Lão thái thái cho em một chai rượu vang, hôm nay chúng ta uống đi.”

Bên cạnh bàn có một cái bàn ăn nhỏ, Nghiêm Bách Tông liền nhích qua ngồi. Kỳ Lương Tần rót rượu, nói: “Trời lạnh, uống cho ấm áp.”

Rượu là rượu ngon, chỉ tiếc Kỳ Lương Tần còn chưa có học được cách thưởng thức, cậu chỉ cảm thấy không tính là khó uống, nhưng mà không ngọt như rượu nho trước kia cậu uống, cậu ừng ực vài hớp liền uống sạch. Nghiêm Bách Tông cười nói: “Rượu vang không phải uống như em.”

Kỳ Lương Tần cầm ly không, nhìn Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông rót cho cậu lần nữa, nói: “Anh dạy cho em.”

Nghiêm Bách Tông liền dạy cậu, loại rượu gì mới là rượu ngon, trên thị giác nhìn thế nào, mũi ngửi như thế nào.

Sau đó chính là uống.

“Uống một ngụm vào miệng, không cần ngụm quá lớn, cũng đừng uống quá ít, lượng rượu vừa lúc tràn ngập khoang miệng, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quấy, ngoại trừ đầu lưỡi, mũi cũng phải chú ý cảm thụ hương vị kia, từ lúc uống vào miệng đến lúc nuốt xuống, dừng lại khoảng vài giây đồng hồ.” Nghiêm Bách Tông nói xong, liền làm mẫu cho cậu một lần.

Nghiêm Bách Tông uống rượu vang vô cùng tao nhã. Kỳ Lương Tần cảm thấy rượu vang rất tôn hắn lên. Thưởng thức rượu giống như thưởng thức đàn ông. Trên đời này có rất nhiều loại rượu, đàn ông cũng có rất nhiều loại. Có vài người đàn ông giống như bia, có thể uống rất nhiều cũng sẽ không say, hương vị thanh đạm. Có vài người đàn ông giống như rượu trắng, bá đạo nồng liệt, vào bụng liền ấm thân, rất dễ dàng say người.

Nghiêm Bách Tông đều không phải, hắn giống rượu vang lâu năm, cái chữ rượu vang này, lộ ra hương vị thân sĩ, màu sắc mê người, lại trầm tĩnh, uống một ngụm tựa đắng tựa ngọt, uống vào bụng ấm áp, dễ dàng khiến người ta say mê. Độ rượu không bá đạo, nhưng tác dụng chậm, không cẩn thận liền say mèm.

Kỳ Lương Tần vừa nghĩ, vừa học Nghiêm Bách Tông nhấp một ngụm, đầu lưỡi đảo quanh trong miệng, rượu đỏ lại từ khóe miệng chảy xuống. Màu rượu vang lâu năm là màu nâu đỏ, chảy qua cái cằm trắng nõn của cậu, nhỏ xuống dưới một giọt.

Nghiêm Bách Tông vươn tay, ngón tay cái cọ qua khóe môi Kỳ Lương Tần, lau qua, ngón tay thu hồi lại, đặt ở bên miệng liếʍ liếʍ.

Rượu vang lây dính hơi thở của người yêu, càng say lòng người. Kỳ Lương Tần đầy ngập xuân ý, chỉ thiếu lột quần áo nhào lên, đầy mắt đều là ái dục, ẩm ướt có thể chảy ra nước.

Sau đó Kỳ Lương Tần nhìn chằm chằm hắn, lại nhấp một ngụm rượu, rượu lại chảy ra, lúc này đây rõ ràng là cố ý, rượu vang từ cằm cậu nhỏ xuống, Nghiêm Bách Tông biết Kỳ Lương Tần muốn mình làm thế nào.

Hắn cũng làm theo, hắn lại vươn tay ra, muốn lau khóe miệng Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần lại vươn đầu lưỡi, liếʍ liếʍ đầu ngón tay hắn. Mặt Kỳ Lương Tần còn đỏ hơn cả rượu.

Nghiêm Bách Tông đứng lên, khụ một tiếng, nói: “Anh phải đi.”

Kỳ Lương Tần vốn dĩ cả người rượu nóng, vừa nghe lời này lạnh đi một nửa: “Anh còn đi…”

Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, lại khụ một tiếng, nói: “Ngày mai phải đến công ty sớm một chút, nhìn hôm nay, lại sắp hạ tuyết, ở nhà ngủ, chỉ sợ không thể đúng giờ qua đó.”

Nghiêm Bách Tông nói xong liền đến giá áo cầm lấy áo khoác, xách ở trong tay, quay đầu lại nhìn Kỳ Lương Tần, liền thấy Kỳ Lương Tần xách bình rượu kia lên, hỏi: “Anh còn uống không?”

Cậu nói xong không chờ Nghiêm Bách Tông nói chuyện, đã cởϊ áσ lông xuống, sau đó kéo cổ áo ra, rượu vang liền tưới vào lòng bàn tay cậu, sau đó chảy vào trong ngực, nháy mắt nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của cậu, cực kỳ chói mắt người.

Cả người Nghiêm Bách Tông run lên, vắt áo khoác lại trên giá, hỏi: “Không sợ à?”

“Không sợ.”

“Không hối hận à?”

“Không hối hận.”

Bình rượu rơi trên mặt đất, rượu vang còn dư lại ồ ồ chảy ra, lan ra trên sàn nhà. Bàn chân Kỳ Lương Tần đạp đi qua, chân Nghiêm Bách Tông cũng đạp qua, rượu vang liền dính ướt đầu ngón chân.

Cá nhỏ như nguyện mắc câu, ngậm lấy lưỡi câu của hắn, đã không có khả năng thoát thân.

Kỳ Lương Tần biểu hiện vô cùng nóng bỏng, ôm cổ Nghiêm Bách Tông, nhón mủi chân luôn dùng phần bụng cọ cọ dưới quần Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông lập tức cứng lên, hành thân tráng kiện chống đỡ đũng quần, hắn hôn môi Kỳ Lương Tần, hai cánh tay bắt lấy hai bờ mông thịt nhấc lên trên, Kỳ Lương Tần thuận thế liền kẹp lấy thắt lưng Nghiêm Bách Tông.

Sức lực Nghiêm Bách Tông lớn như vậy, Kỳ Lương Tần cảm thấy mình đang bị ôm làm. Cậu tràn ngập thỏa mãn bị chi phối, ấn đầu Nghiêm Bách Tông nói: “Trên người em đều là rượu.”

Nghiêm Bách Tông nghe vậy liền hôn lên ngực cậu, đầu lưỡi liếʍ qua l*иg ngực trần trụi, cằm cọ qua đầu v* đã sớm cứng lên, Kỳ Lương Tần thích đến run lên, đầu v* cậu đặc biệt mẫn cảm, tự đưa vào miệng Nghiêm Bách Tông hút.

Nghiêm Bách Tông đẩy ngã cậu xuống giường, một phen kéo áo sơ mi cậu ra. Kỳ Lương Tần nằm ở trên giường, thở hổn hển nhìn hắn. Nghiêm Bách Tông nằm lên, đè hai tay cậu xuống, tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu mà hôn môi cậu, cổ cậu.

Kỳ Lương Tần muốn được Nghiêm Bách Tông liếʍ đầu v*, chỉ là cậu ngại ngùng mở miệng, đành phải vặn vẹo thân thể mình. Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên nhẹ giọng bật cười, thở hổn hển nhìn cậu.

“Anh… cười cái gì…” Kỳ Lương Tần rất là quẫn bách, cảm thấy tâm tư dâʍ đãиɠ của mình bị nhìn thấu.

Nghiêm Bách Tông cũng không nói lời nào, vươn đầu lưỡi dài mà dày của hắn ra, liếʍ xương quai xanh cậu, đem tất cả rượu đều cuốn vào miệng, nhưng mà lúc đầu lưỡi kia sắp đến xung quanh đầu v* cậu, đột nhiên chuyển phương hướng.

Kỳ Lương Tần vốn cho rằng hắn muốn hôn đầu v* mình, ngực đều ưỡn lên, trong cổ họng không tự chủ được phát ra một tiếng rêи ɾỉ, nhưng mà cậu rơi vào khoảng không, thân thể lại nằm xuống trên giường, Nghiêm Bách Tông cứ như thế nhiều lần, chính là không chịu đυ.ng vào đầu v* cậu, Kỳ Lương Tần ý đồ muốn nâng nửa người trên lên, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Nghiêm Bách Tông mãnh liệt cúi đầu, ngậm lấy đầu v* cậu.

“A…” Kɧoáı ©ảʍ tới đột nhiên mà mãnh liệt, Kỳ Lương Tần ôm cổ Nghiêm Bách Tông. Đầu lưỡi Nghiêm Bách Tông đảo quanh đầu v*, Kỳ Lương Tần run khẽ, dường như phá lệ chờ mong, thân thể cũng căng thẳng, chờ đầu lưỡi hắn mãnh liệt đảo qua, Kỳ Lương Tần liền ưỡn ngực lên, như là chịu không nổi, lại như là đưa vào trong miệng hắn.

Chỗ mẫn cảm nhất của cậu, cũng là chỗ Nghiêm Bách Tông thích nhất.

Kỳ Lương Tần vặn vẹo đạp rớt quần mình, cởi bỏ qυầи ɭóŧ, lôi kéo một bàn tay Nghiêm Bách Tông sờ vυ" mình. Bàn tay Nghiêm Bách Tông lại tránh khỏi tay cậu, bàn tay to từ chỗ cương cứng của cậu sờ xuống, sờ qua phần túi của cậu, cuối cùng sờ đến kẽ mông cậu, sau đó qua lại ma sát, vuốt ve. Kỳ Lương Tần cảm thấy kẽ mông mình ẩm ướt như vậy, chảy ra mồ hôi. Cậu muốn sờ bên dưới Nghiêm Bách Tông, nhưng mà Nghiêm Bách Tông lại một tay lật cậu qua, đặt ở trên giường, một bàn tay đè cậu, một bàn tay kéo quần ra, cự vật thô dài làm cho người ta sợ hãi bắn lên trên bụng, dán lên phần lông xoăn, đã cứng đến chảy nước, qυყ đầυ còn lớn hơn lúc trước nhìn thấy, dính chất nhầy dán trên kẽ mông cậu, ma sát nếp uốn của cậu.

“Dầu dầu dầu…” Kỳ Lương Tần giống như lập tức tỉnh táo: “Không có dầu không được…”

Nghiêm Bách Tông thở hổn hển, nói: “Anh cọ cọ trước…”

Trước kia Kỳ Lương Tần nghe người ta nói, một trong những câu nói dối mà đàn ông thường nói nhất, là cái câu chỉ cọ cọ không đi vào này. Hành thân của Nghiêm Bách Tông rất tráng kiện, cậu vừa hưng phấn vừa sợ hãi, sợ Nghiêm Bách Tông cọ cọ liền cắm vào trong, vì thế giãy dụa, vươn tay đi lấy dầu bôi trơn trong ngăn kéo. Ai biết tay còn chưa có với tới ngăn kéo, liền cảm giác mông thịt mình bị cắn một cái, cậu nhanh chóng quay đầu lại, lại phát hiện hai bàn tay Nghiêm Bách Tông kéo cánh mông cậu ra, thở dốc nhìn hậu huyệt cậu. Kỳ Lương Tần nhịn không được co rụt một chút, nếp nhăn đột nhiên buộc chặt kia hấp dẫn ánh mắt Nghiêm Bách Tông. Hắn vốn là người mắc chứng sạch sẽ rất nặng, lại cảm thấy cái huyệt dơ bẩn này khiến người ta cảm thấy kí©h thí©ɧ, hưng phấn một cách thần kỳ. Ngón tay hắn ấn lên, đột nhiên hỏi: “Muốn anh liếʍ chỗ này của em không?”

Được người ta liếʍ huyệt, là giấc mộng trong lòng bao nhiêu thụ, Kỳ Lương Tần chưa bao giờ dám hy vọng xa vời để Nghiêm Bách Tông liếʍ, cậu cảm thấy đối với Nghiêm Bách Tông mà nói, là khinh nhờn. Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên lật cậu lại, mặt hướng lên trên nằm, sau đó vặn hai chân cậu, khiến hậu huyệt cậu bại lộ trong không khí.

“Muốn hay không?” Hắn lại hỏi.

Kỳ Lương Tần cả người run rẩy, cả khuôn mặt đều đỏ: “Liếʍ… liếʍ em…”

Ngay sau đó, cậu liền cảm nhận được cảm giác đầu lưỡi liếʍ liếʍ qua nếp uốn, nộn thịt như vậy, bộ phận dơ bẩn lại kí©h thí©ɧ như vậy, Kỳ Lương Tần kêu lên. Phản ứng kịch liệt hắn chưa từng thấy qua kí©h thí©ɧ Nghiêm Bách Tông càng thêm nóng bỏng, đầu ngón chân Kỳ Lương Tần cuộn tròn lên rồi lại duỗi thẳng, hưng phấn gần như chảy ra nước mắt. Trong đầu cậu trống rỗng, vô hạn thỏa mãn tập kích cậu. Tình cảm chân thành vô thượng trong lòng cậu, thế mà đang liếʍ chỗ dơ bẩn nhất của cậu. Cậu cũng không biết Nghiêm Bách Tông từ lúc nào đỡ nơi tráng kiện chảy nước đặt trên miệng huyệt cậu, dầu bôi trơn lạnh, cũng không tưới tắt được đầy người rượu nóng của cậu.

Nghiêm Bách Tông nói: “Đi vào, em chính là vợ anh.”

Nghiêm Bách Tông đây là lợi dụng khát vọng của cậu với cái xưng hô vợ này mà dụ dỗ cậu. Cậu lại cam tâm tình nguyện mà nhảy vào, bị một tiếng vợ kia gọi cho tâm thần nhộn nhạo, Kỳ Lương Tần cực kỳ muốn bị Nghiêm Bách Tông chiếm hữu, thân là nam, cậu lại khát vọng làm một da^ʍ thú giống cái nằm ở dưới thân hùng tráng của Nghiêm Bách Tông mà ăn vào, cậu muốn hung ác tiến vào, triệt để chiếm hữu. Cậu không muốn làm phụ nữ, lại muốn làm nhân vật nữ ở trên giường.

“Em muốn làm người của anh, ” Kỳ Lương Tần thở hổn hển nói: “Tiến vào, tiến vào, thao em, xin anh thao em.”

Ngay sau đó liền thấy Nghiêm Bách Tông đỡ hành thân tráng kiện đặt ở kẽ mông cậu. Qυყ đầυ đã bôi dầu sáng bóng mà thật lớn, hành thân nhô ra gân xanh. Kỳ Lương Tần thở cũng không thở nổi, như bị lạnh mà rùng mình. Cậu sắp bị Nghiêm Bách Tông có được, trên đời này còn có chuyện gì càng da^ʍ mỹ và hạnh phúc hơn thế này.

Tiến vào vẫn quá gian nan, Nghiêm Bách Tông dùng hơn phân nửa bình dầu bôi trơn, từng tấc từng tấc tiến vào thân thể Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần đau nắm chặt rap giường, mãi cho đến khi cảm giác được lông mao của Nghiêm Bách Tông dính kẽ mông cậu.

Trướng như vậy, đau như vậy, nỗi đau bị phá thân, xen lẫn vô tận vui sướиɠ.

“Vợ.” Nghiêm Bách Tông gọi cậu.

Kỳ Lương Tần nước mắt mãnh liệt, vươn tay muốn ôm cổ Nghiêm Bách Tông, lại không với tới. Nghiêm Bách Tông liền rướn người qua, toàn bộ ôm lấy cậu, quấn lấy đầu lưỡi cậu, lẳng lặng ở trong thân thể cậu.

Cảm giác kết hợp thần kỳ như vậy, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của Nghiêm Bách Tông ở trong thân thể cậu, theo hành thân tráng kiện nhảy lên. Bọn họ hợp hai thành một, đang làm chuyện thân mật nhất chỉ người yêu có thể làm trên đời này. Người đàn ông tốt nhất thiên hạ cậu ý da^ʍ và khát vọng lâu như vậy, hiện giờ là của cậu. Cậu phải cho hắn vô hạn vui sướиɠ và thỏa mãn, để hồi báo hắn.

“Ông xã…” Cậu phát run mà gọi, thần phục phát ra từ chỗ sâu trong phế phủ. Nghiêm Bách Tông lại bị kêu đến run lên một chút, khàn giọng lên tiếng: “Đừng gọi…”

“Ông xã, anh là ông xã của em, ông xã…” Kỳ Lương Tần lại ôm thật chặt hắn, tránh né môi lưỡi hắn muốn ngăn chặn miệng cậu. Cơ bắp trên người Nghiêm Bách Tông căng đến gắt gao, nói: “Anh nhịn không được, em thật chặt, kẹp anh đến là đau.”

Chỉ có điều vừa đau vừa thích, thích đến da đầu run lên. Hắn nhịn không được rút ra bên ngoài, lại phát hiện Kỳ Lương Tần đang run rẩy, vì thế lại cắm vào.

“A.” Tiếng gọi giường của Kỳ Lương Tần với hắn mà nói mới lạ lại kí©h thí©ɧ, hắn muốn nghe được càng nhiều.

Quần áo hỗn độn rơi trên mặt đất, gối cũng rơi xuống một cái. Bôi trơn dần dần ra bọt, từ giữa chảy xuống rap giường. Một bàn tay Kỳ Lương Tần từ trên giường rũ xuống, muốn bắt được cái gì đó, cả người lại bị kéo trở về.

Bên ngoài đổ tuyết, gió bắc lạnh như vậy. Chỉ là Kỳ Lương Tần lại cảm thấy thật nóng, toàn thân cậu đều thật nóng, mồ hôi tinh mịn dính ướt tóc cậu, mặt cậu chôn ở trong chăn, bởi vì không ngừng va chạm mà cọ chăn. Nghiêm Bách Tông vẫn còn dịu dàng, nhưng mà lửa nóng, lửa này lan tràn đến trên người cậu, khiến trong lòng cậu tê ngứa. Cậu đã không cảm thấy đau, chỉ có thỏa mãn bị chiếm hữu, có đôi khi kɧoáı ©ảʍ tâm lý còn mãnh liệt hơn kɧoáı ©ảʍ sinh lý, mê người điên cuồng, khiến cậu quên đi thời gian, cái gì cũng quên, trong đầu trống rỗng, chỉ có vui sướиɠ khi giao hợp, vui sướиɠ nguyên thủy, bản năng, động vật. Nghiêm Bách Tông chân dài gợi cảm như vậy, trên sống lưng là mồ hôi ẩm nóng và cơ bắp căng thẳng, eo chó đực giảo hoạt mà dã man đến thế, biên độ kí©h thí©ɧ, sức lực lại rất dịu dàng. Cánh tay Nghiêm Bách Tông chưa bao giờ tráng kiện hữu lực như thế, khuôn mặt Nghiêm Bách Tông thấm mồ hôi, ửng hồng, giống như bị tìиɧ ɖu͙© làm chủ. Ánh mắt Nghiêm Bách Tông cực nóng, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt bởi vì thỏa mãn mà có chút vặn vẹo của cậu.

Nghiêm Bách Tông vẫn rất ít nói, dường như chỉ biết vùi đầu khổ làm, nhưng mà ánh mắt của hắn thực dịu dàng thực nóng bỏng, ở một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên cho cậu vô thượng vui sướиɠ, khiến cậu cảm nhận được vui sướиɠ càng mãnh liệt ngoài tâm lý thỏa mãn.

“… Sao lại không giống vừa rồi…”

“Thao mở…” Nghiêm Bách Tông nói không nhiều lắm, thuận miệng nói một câu, liền khiến Kỳ Lương Tần xấu hổ nói không ra lời. Cậu nghĩ cậu đã bị tìиɧ ɖu͙© hòa tan, bị mồ hôi ngâm ướt, cho nên mềm nhũn, không thấy đau.

“Bảo bối, gọi ông xã.”

Nghiêm Bách Tông gắt gao nhìn chằm chằm mặt cậu, động tác dường như đang chậm rãi nhanh hơn, cuối cùng giống như máy đóng cọc vừa nhanh vừa tàn nhẫn, trên mặt đỏ bừng, giống như cao trào sắp đến, cổ hắn mơ hồ lộ ra gân xanh, bỗng nhiên hung ác hôn lên miệng cậu, gặm cắn, Nghiêm Bách Tông cả buổi đều tận lực dịu dàng, trong một phút đồng hồ ngắn ngủi này rốt cuộc hoàn toàn không khống chế được. Lý trí của đàn ông dưới kɧoáı ©ảʍ bắn tinh căn bản không đáng nhắc tới, dù là Nghiêm Bách Tông. Cánh tay hắn dùng sức chống phía trước, qυყ đầυ khϊếp người xông vào chỗ sâu chưa bao giờ có ai tới, hai người đã kết hợp đến không thể kết hợp hơn, trong cổ họng Nghiêm Bách Tông phát ra tiếng rên khàn khêu gợi, bên dưới vẫn còn đang chuyển động về phía trước, bàn chân đạp đến chăn đơn cũng biến dạng, đâm cậu rốt cuộc chịu không nổi, đã không thể sâu hơn, qυყ đầυ nhảy lên trong tràng đạo của cậu.

“Ông xã, ông xã, ông xã…” cậu mơ hồ không rõ mà kêu, miệng bị gặm đổi dạng.

Nghiêm Bách Tông phun trào trong thân thể cậu, từng luồng từng luồng bắn vào cậu, lần đầu tiên Kỳ Lương Tần trải nghiệm cảm giác bắn bên trong, cậu bị Nghiêm Bách Tông bắn bên trong, rốt cuộc cậu cũng bị Nghiêm Bách Tông bắn trong thân thể, suy nghĩ này khiến cậu kích động cũng bắn ra, linh hồn cũng run rẩy như sắp thoát xác.

Tiếp đó chính là nụ hôn lâu dài, Nghiêm Bách Tông khôi phục dịu dàng lý trí, vô hạn yêu thương mà hôn cậu, vuốt ve cậu, mổ lên má cậu. Cùng người mình yêu linh hồn xá© ŧᏂịŧ hợp nhất, hóa ra là chuyện mỹ mãn như thế. Loại chuyện này đối với cả hai mà nói, đều là tâm linh và thân thể rung động.

Sáng ngày hôm sau, dì Xuân dậy mở cửa, phát hiện bên ngoài đổ tuyết thật lớn.

Lúc dì đang quét tuyết, Nghiêm Tùng Vĩ cũng dậy, tiếp nhận việc quét tuyết của dì. Lão thái thái và Nghiêm Viện lần lượt thức dậy, đứng ở cửa nhà nhìn cảnh tuyết bên ngoài.

Đêm qua đổ một trận tuyết thật lớn, hiện giờ tuyết ngừng, chỉ có một mảnh trắng xoá.

Lão thái thái nhìn nhìn, hỏi: “Kỳ quái, trước đây hai người bọn nó dậy chính là sớm nhất, sao hôm nay hai người đều chưa dậy?”

Nghiêm Tùng Vĩ cắm xẻng tuyết trên đống tuyết, cười nói: “Bên ngoài trời lạnh đất đông, nào có ấm áp như trong ổ chăn.”

Hắn ta vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông từ bên trong đi ra. Nghiêm Tùng Vĩ chào hỏi hắn, Nghiêm Bách Tông gật gật đầu. Lão thái thái quay đầu lại, cười nói: “Đang nói các con dậy trễ kìa, tiểu Tần đâu?”

Nghiêm Bách Tông nói: “Còn ngủ.”

Nghiêm Bách Tông nói xong cũng muốn ra ngoài, lão thái thái hỏi: “Con muốn đi đâu?”

“Có việc, đi ra ngoài một chuyến.”

Bên ngoài tuyết đọng dày như vậy, bọn họ nhìn Nghiêm Bách Tông bước thấp bước cao đi về phía trước, đại khái qua nửa giờ, Nghiêm Bách Tông liền trở lại.

Còn không phải tay không trở về, trong tay ôm một bó bách hợp hồng, vào phòng.

Mấy người lão thái thái hai mặt nhìn nhau: “Đang êm đẹp, sao lại mua hoa?”

“Hôm nay là sinh nhật anh cả, cho nên mới mua đi?” Nghiêm Viện nói: “Trong nhà nên bày thêm chút hoa tươi.”

Nghiêm Tùng Vĩ thần bí cười nói: “Anh cả không phải người yêu hoa, mọi người không thấy hắn mua chính là bách hợp sao?”

Trái lại là dì Xuân hiểu ra trước, bách hợp là hoa Kỳ Lương Tần yêu nhất.

Chỉ là người Nghiêm gia rất nhanh liền phát hiện, Kỳ Lương Tần còn thật sự có thể ngủ, đến lúc ăn sáng cũng không thấy cậu dậy. Lão thái thái bảo Nghiêm Bách Tông giục một tiếng: “Đến ăn sáng.”

Nghiêm Bách Tông đi một chuyến, trở về nói: “Em ấy nói thân thể không thoải mái.”

Lão thái thái vừa nghe, hơi có chút đau lòng, liền đi qua nhìn, chỉ thấy Kỳ Lương Tần nằm ở trên giường, bọc kín kín kẽ kẽ, xem sắc mặt, quả thực là dáng vẻ không thoải mái, giọng cũng khàn khàn.

“Cái này thật là, ” lão thái thái nói: “Cổ họng cũng đã thành như vậy, sắc mặt cũng không tốt, nếu không thì đi bệnh viện nhìn xem?”

“Không, không cần ạ.”

Sắc mặt Kỳ Lương Tần lại đỏ, như thiêu đốt. Lão thái thái bất đắc dĩ, đành phải nói: “Chờ nửa ngày nhìn xem, nếu còn không được, liền đi bệnh viện, hiện giờ cảm mạo phát sốt rất nhiều.” Bà nói xong ngẩng đầu nhìn hoa bách hợp trên bàn đầu giường nói: “Hoa này mềm mại.”

Bách hợp bách hợp, bách niên hảo hợp, còn hoa nào có cái tên càng viên mãn hơn nữa.

Chờ người đều đi ra ngoài, Kỳ Lương Tần mới xốc chăn lên, cậu có chút gấp tiểu, muốn đi toilet, ai biết chân mới vừa chấm đất, đùi liền mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp mặt.

Nghiêm Bách Tông tiễn mấy người lão thái thái đi ra ngoài, đang mở cửa tiến vào, liền thấy Kỳ Lương Tần muốn xuống giường, nhanh chóng chạy tới: “Em muốn cái gì, nói với anh.”

Hai chân Kỳ Lương Tần vẫn luôn run lên, mềm nhũn căn bản không nghe sai sử.

Cuối cùng vẫn là Nghiêm Bách Tông ôm đi toilet, Kỳ Lương Tần xấu hổ thiếu chút nữa nướ© ŧıểυ không ra nổi, nhưng một câu oán giận cũng chưa nói. Người đã bị mình biến thành như vậy, còn một câu oán hận cũng không có, chỉ xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, Nghiêm Bách Tông liền biết đêm qua mình biểu hiện rất tốt.

Đâu chỉ là rất tốt.

Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, Hoàng Lăng Tiếu Tiếu Sinh quả nhiên không có gạt người, Nghiêm Bách Tông quả nhiên là đại mãnh công khiến người ta chết đi sống lại.

Người Nghiêm gia phát hiện, mắt thấy sắp tới năm mới, nhưng thân thể Kỳ Lương Tần lại luôn không tốt.

Số lần cậu ốm đau tại giường cũng quá nhiều, trong mười ngày có sáu bảy ngày đều nửa buổi không dậy nổi. Sắc mặt trái lại tốt hơn rất nhiều, chỉ là giọng vẫn luôn khàn khàn, chưa từng tốt lên. Lão thái thái mua cho cậu rất nhiều thuốc trơn cổ họng, uống vào cũng không thấy tốt.

Sau đó Nghiêm Bách Tông nói, Kỳ Lương Tần lúc tắm rửa trượt ngã trong phòng tắm, bị chút vết thương nhẹ. Lão thái thái nhìn Kỳ Lương Tần đi lại, hình như quả thật có chút mất tự nhiên.

Lão thái thái yên lặng nhìn, Kỳ Lương Tần bị bệnh, con trai cả của bà chăm sóc cũng coi như tận tâm tận lực, rất tri kỷ, ánh mắt đều chưa từng rời khỏi người cậu, bưng trà rót nước cho cậu, có đôi khi đi đường còn đỡ cậu. Cứ cách hai ngày liền ôm một bó hoa bách hợp về, hiển nhiên là vì khiến Kỳ Lương Tần vui. Nhưng mà Kỳ Lương Tần lại nhàn nhạt với Nghiêm Bách Tông, không nói chuyện với hắn bao nhiêu.

Nghiêm Bách Tông thì sao, cũng không nói gì, thằng con trai này của bà, vẫn luôn là đồ đầu gỗ.

Lão thái thái trong lòng lo lắng, có hôm xuống lầu, muốn đến phòng họ nói chuyện với bọn họ, kết quả đi tới cửa, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười của Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần.

Bà vẫn là lần đầu tiên nghe đứa con trai cả khắc chế của bà cười như vậy.

Lão thái thái mới giật mình hiểu rõ mình phí tâm uổng rồi. Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần không phải là tình cảm phai nhạt, mà là tình cảm càng sâu, trước mặt người ngoài biểu hiện càng khắc chế, ở điểm này, Kỳ Lương Tần trái lại học được cách phu xướng phụ tùy.

Lão thái thái liền ngẫm ra hương vị trăm năm hảo hợp.

Trước đây lão thái thái yêu mẫu đơn và hoa hồng, chỉ cảm thấy hoa diễm lệ phú quý mới xinh đẹp, hiện giờ không biết có phải là nhìn nhiều hay không, cảm thấy bách hợp cũng đẹp như thế, bách hợp hồng có cái đẹp của bách hợp hồng, bách hợp trắng có cái đẹp của bách hợp trắng.

“Anh cả hiện tại càng ngày càng lãng mạn, ” Nghiêm Viện ở trên bàn cơm nói: “Ba ngày hai bận tặng hoa, con nhớ trước kia anh cả cũng từng tặng hoa cho chị dâu một lần, lại là tặng cẩm chướng, con hỏi ảnh sao lại tặng cẩm chướng, ảnh nói là trong lúc vô tình nghe nói, cẩm chướng dễ nuôi sống… Hiện giờ sao lại thông suốt, đưa hoa bách hợp, ngụ ý thực sâu…”

Nghiêm Bách Tông thực đứng đắn bình thản nói: “Em ấy thích.”

Kỳ Lương Tần nghe xong cũng không nói lời nào, chỉ là khuôn mặt hồng hồng.

Cậu không thể nói với Nghiêm Viện, hiện giờ Nghiêm Bách Tông trở nên có nhiều tâm cơ. Con người hắn đứng đắn, đại khái là ngại ngùng mở miệng cầu hoan, mỗi lần buổi tối muốn cái gì kia, ban ngày liền đưa hoa bách hợp.

Hoa bách hợp, vốn là một đóa hoa thanh thuần tự nhiên như vậy, dẫn đến Kỳ Lương Tần hiện giờ vừa nhìn thấy, trong lòng liền nóng hầm hập rất là kỳ quái.

Không có ai hiểu cái loại tâm tình phức tạp của cậu sau một đêm bị gây sức ép, sáng sớm tỉnh lại, nhìn thấy một bó hoa bách hợp mới tinh đặt ở đầu giường…

Đại hỉ sự của Nghiêm gia rốt cuộc cũng đến vào hai ngày trước tết âm lịch, rốt cuộc Nghiêm Viện như nguyện, gả đến Triệu gia. Lão thái thái là một người phụ nữ mạnh mẽ, không khóc được, cũng nhờ bên cạnh có Kỳ Lương Tần đỡ bà.

Kỳ Lương Tần mặc dù là nam, ở bên cạnh bà, cũng chính là con dâu cả của bà, cho bà không ít an ủi.

Hôn lễ Nghiêm Viện làm ở nước ngoài, từ nhỏ cô đã có mộng công chúa, muốn tổ chức hôn lễ trong giáo đường.

Hiện trường hôn lễ đều là hai anh em Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Tùng Vĩ tự tay xử lý, phong cách hoa lệ, quả nhiên là phong phạm hào môn, dù là lúc diễn tập, cũng nơi nơi đều là hoa hồng đỏ nhạt. Lúc khúc quân hành hôn lễ vang lên, Nghiêm Bách Tông cao ngất một thân chính trang, Nghiêm Viện choàng cánh tay hắn, chậm rãi đi qua thảm đỏ. Lão thái thái quả thực khóc thành dòng sông, Nghiêm Tùng Vĩ cũng hốc mắt ướŧ áŧ.

Nghiêm Bách Tông dắt tay Nghiêm Viện, giao cô cho Triệu Hạo.

Hôn lễ sở dĩ thần thánh, là bởi vì nghi thức đầy đủ, mỗi một bước, cũng giống như là cách người mình yêu càng gần một bước, từ nay về sau bọn họ không còn là người yêu, mà là vợ chồng.

“Anh nguyện ý một đời một kiếp chăm sóc em, yêu thương em, mặc kệ bần cùng hay là giàu có, khỏe mạnh hay là tật bệnh, anh đều yêu em, tôn trọng em, cho đến khi cái chết tách chúng ta ra.”

Kỳ Lương Tần nhớ lúc cậu vừa đến thế giới này, có một ngày ngồi ở trên xe bus, nhớ tới lời thề này. Khi đó cậu thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong ánh mắt đầy cảnh xuân ướŧ áŧ, cần cổ mảnh khảnh ngửa lên, giống như không nguyện ý mình bị thương cảm cô độc kia phá huỷ.

Đều sẽ có, luôn sẽ có, chỉ cần cậu giữ được một trái tim chân thành tha thiết mà nhiệt liệt, chẳng sợ cậu đã già nua, chung quy cũng sẽ chờ được người cậu yêu và cũng yêu cậu. Cậu luôn nghĩ như vậy.

Lúc hai người Nghiêm Viện nói lời thề ấy, Nghiêm Bách Tông cũng nhìn cậu một cái, ánh mắt dịu dàng, khóe môi hơi có ý cười.

Chim khôn lựa cành mà đậu. Cây tùng bách thẳng tắp trong mây trời này, có thể cho cậu một cái ổ tốt nhất trên đời. Mà cảnh đẹp xuân phong mười dặm trên đời, một đường phồn hoa vui sướиɠ, trăm mị ngàn kiều, ngàn sủng vạn yêu, đều không bằng Nghiêm Bách Tông của cậu.

Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông, niệm trong miệng cũng làm cho lòng người sinh ra tình yêu. Cậu nỉ non cái tên này, từ một thế giới xuyên tới một thế giới khác tìm kiếm. Chỉ để có một ngày, Nghiêm Bách Tông cũng sẽ nói với cậu: anh nguyện ý một đời một kiếp chăm sóc em,

Yêu thương em,

Mặc kệ bần cùng hay là giàu có,

Khỏe mạnh hay là tật bệnh,

Anh đều yêu em,

Tôn trọng em,

Cho đến khi cái chết tách chúng ta ra.

TOÀN VĂN HOÀN
« Chương TrướcChương Tiếp »