Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thứ năm, công ty gia chính đến nhà quét tước vệ sinh, Nghiêm lão thái thái đi ra ngoài họp bạn bè, Nghiêm Viện liền dẫn cậu đến lớp cắm hoa.

Chỉ là sau khi đến Kỳ Lương Tần mới phát hiện chỉ có mình cậu là nam. Cố tình Nghiêm Viện miệng rộng, đem tình huống của cậu giới thiệu sạch sẽ, một chút cũng không thấy mình có một chị dâu nam có cái gì ngại ngùng. Một đống phụ nữ đặc biệt nhiệt tình, cả buổi học, mặt Kỳ Lương Tần còn đỏ hơn cả hoa.

“Có phải học rất có ý tứ không?” Nghiêm Viện uống nước nói: “Về sau anh đi theo em, cố gắng đề cao phẩm chất bản thân, tương lai qua thời kỳ cuồng nhiệt, anh hai em mới không đến mức tìm người thứ ba bên ngoài.”

Kỳ Lương Tần dựa theo nhiệm vụ trong nội dung truyện, nói đến Nghiêm Tùng Vĩ cũng chỉ có khích lệ: “Hắn không đâu.”

“Nam nhân nào có ai không trộm tinh, cho dù là anh trai mình thì em cũng phải công bằng mà nói một câu, nhất là anh ấy, ” Nghiêm Viện hiển nhiên cũng không lo lắng nói quá nhiều sẽ ảnh hưởng tình cảm hai người bọn họ: “Anh hai em cũng không phải là anh cả em, anh cả trên quan hệ nam nữ rất trắng trong thuần khiết, còn anh hai em, chính là rất hoa tâm. Chỉ cần anh đừng quá kém cỏi, thật sự xảy ra vấn đề, mọi người cũng đều sẽ đứng ở bên anh, hiện giờ chúng ta cũng đều là người một nhà.”

Kỳ Lương Tần nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Nghiêm Viện hỏi: “Có phải anh rất kém cỏi không?”

“Anh ngoại trừ mặt và mông thì cái gì cũng tệ, ” miệng Nghiêm Viện hơi có chút cay nghiệt nói: “Nội hàm hả, còn thiếu một chút, mẹ em không phải cho anh đi học sao, anh liền học đàng hoàng, cũng rất tốt, quan hệ con người trong trường học tương đối đơn giản, đọc nhiều sách một chút, khí chất liền phát ra, anh xem chị dâu

kìa, khí chất bao nhiêu.”

Nói đến Thẩm Hòa, trong lòng Kỳ Lương Tần liền nổi lên gợn sóng: “Sao chị ấy

luôn không trở về vậy, anh và Tùng Vĩ kết hôn chị ấy cũng không trở về, cũng không thấy chị ấy gọi điện thoại tới nhà.”

“Con người chị ấy là vậy đó, lúc gặp mặt coi như thân thiện, chỉ là vừa chia tay, liền hệt như người xa lạ, chị ấy chỉ biết ngẫu nhiên gọi điện thoại với mẹ, anh không phát hiện chị ấy với anh cả cũng đều rất ít gọi điện thoại sao?”

Kỳ Lương Tần hít một hơi, nói: “Nam nhân tốt như anh cả, sao chị ấy cũng không quý trọng… Thật sự là người no không biết người đói khát…”

Nghiêm Viện sửng sốt, hỏi: “Anh nói cái gì?”

Kỳ Lương Tần nhanh chóng lắc đầu, thế mà lại đem lời trong lòng nói ra.

“Anh nghe nói anh cả với chị ấy là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ hẳn là thực ân ái đi?”

Nghiêm Viện lắc đầu, đôi môi đỏ tươi lộ ra một độ cong bất mãn: “Việc này có khả năng anh không biết, nhà chúng ta với Thẩm gia, đời trước có giao tình, nhất là lúc ba còn sống, hai nhà thường lui tới, Thẩm Hòa cũng thường đến nhà chúng ta chơi, sau đó ba qua đời, hai nhà lui tới liền ít hơn nhiều, tính tình của mẹ với ba Thẩm Hòa không hợp. Sau đó anh cả lên đại học, công ty trong nhà muốn niêm yết, gặp được chút nan đề, vừa lúc ba Thẩm Hòa có thể giúp đỡ, hai nhà lại có lui tới, khi đó Thẩm Hòa mới vừa tốt nghiệp khoa chính quy, chưa có đối tượng kết hôn, nhà bọn họ liền coi trọng anh cả, hai người bọn họ lúc ấy nhìn cũng quả thật xem như xứng đôi, liền cứ như vậy mà giống như hẹn hò ăn cơm mấy lần, hai người liền đính hôn, thanh mai trúc mã tự nhiên là hai người lớn nói cho dễ nghe, anh biết tính tình anh cả, nửa ngày nghẹn không ra một câu, Thẩm Hòa kia cũng là thiên kim tiểu thư, rất cao ngạo, ở giữa lại có bảy tám năm không gặp, có thể có bao nhiêu tình cảm. Sau đó anh cả đi làm binh, sau khi xuất ngũ hai người liền kết hôn. Không thể nói ân ái đi, chỉ có thể nói tương kính như tân, kỳ thật mấy năm nay mẹ vẫn luôn thực hối hận, không chỉ vì chị dâu vẫn luôn không chịu sinh con, mà là bà cảm thấy hôn nhân của anh cả không vui vẻ.” Nghiêm Viện nói xong hít một hơi: “Có điều hôn nhân hả, cũng đều là chuyện như vậy, hai người có thể an an phận phận sống qua ngày, cũng rất tốt, chung quy tốt hơn so với ầm ĩ gà bay chó sủa.”

“Em mới còn trẻ như vậy, sao thái độ với hôn nhân lại tiêu cực thế?”

“Đã thấy nhiều ly hôn nɠɵạı ŧìиɧ, biết hôn nhân đại khái là chuyện gì, cũng cứ như vậy thôi, trên đời vài tỷ người, có thể ở bên người thật lòng yêu thương, có thể có mấy người, hơn nữa loại như chúng ta, càng chú ý môn đăng hộ đối.”

Hai người học cắm hoa xong, Nghiêm Viện lại mang theo cậu đi xông hơi, sau khi đi ra cũng đã là chạng vạng. Kỳ Lương Tần thay một bộ quần áo, quần trắng, áo tròng đầu cổ tròn vàng nhạt, tóc cậu chỉ sấy khô một nửa, cả người đều mang theo hương vị ướt sũng. Nghiêm Viện hỏi: “Anh bao nhiêu rồi?”

“Hai mươi.”

“So với em còn nhỏ hơn một tuổi, ” Nghiêm Viện nói: “Trách không được nhìn còn trẻ như vậy.”

Cô nói xong lại nhìn thoáng qua phía sau cậu: “Anh nói xem anh gầy như vậy, mông sao lại cong thế.”

Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết trời sinh mông cong, lại mỗi ngày luyện đứng lên ngồi xổm, trời cho phúc khí hơn nữa ngày sau cố gắng, muốn không cực phẩm cũng khó. Kỳ Lương Tần thấy Nghiêm Viện nhìn chằm chằm vào mông mình, nhanh chóng bưng kín, nói: “Không cong bằng em.”

Nghiêm Viện nghe xong quả nhiên tim như nở hoa: “Em có chuyên môn luyện mông cong mà, ” cô nói xong liền vểnh mông cho cậu xem, Kỳ Lương Tần ngại nhìn, trong cuộc đời cậu có rất ít bạn tốt phái nữ, mặc dù có, cậu cũng giả làm thẳng nam, mấy bạn nữ đó cũng sẽ không có không kiêng kị cậu như vậy.

“Anh ngại ngùng làm gì, anh cũng không phải thẳng nam.”

Kỳ Lương Tần cúi đầu: “Anh cũng ngại ngùng nhìn.”

Nghiêm Viện liền cười, nói: “Cơ mà mông có một phần cũng phải dựa vào trời sinh, luyện ra chung quy không giống như sinh ra, lại nói tiếp ánh mắt đầu tiên em nhìn thấy anh cảm thấy thực kinh ngạc, bởi vì anh hai luôn luôn thích diễm lệ, nhìn thấy anh tay thon chân thon rất thanh tú, còn tưởng rằng ảnh thay đổi khẩu vị, sau lại nhìn tới eo mông anh, mới biết được anh hai quả nhiên vẫn là anh hai, không có đổi, ha ha ha.”

Kỳ Lương Tần có chút ngượng ngùng.

“Có điều anh cũng thật sự xem như không tồi, anh xem mẹ bình thường hung dữ với anh như vậy, sau lưng lại khen anh không ít, nói anh nhìn đẹp, thân hình cũng tốt, giọng nói lại dễ nghe.”

Kỳ Lương Tần có cổ họng tốt, thanh thúy, trong tiểu thuyết miêu tả cậu “cổ họng tẩm nước ở dưới thân nam nhân rêи ɾỉ, mật đào đầy nước”.

Cái từ phía sau rất có tâm cơ, cũng không chỉ dùng để so sánh giọng ngọt, bởi vì Kỳ Lương Tần có một cặp mông mật đào, cho nên từ này phá lệ khiến người ta mơ màng.

Bởi vì mông chiếm được rất nhiều khích lệ, Kỳ Lương Tần trở về phòng ngủ luyện đứng lên ngồi xổm vài cái, có điều đứng lên ngồi xổm vô cùng mệt, chỉ chốc lát cậu liền toát mồ hôi toàn thân, đến phòng tắm tắm rửa, chợt nghe đại sảnh phòng khách truyền đến tiếng Nghiêm Bách Tông.

Cậu trộm đẩy khe cửa nhìn thoáng ra ngoài, lại chỉ nghe được tiếng Nghiêm Bách Tông bên kia đóng cửa, cậu lê dép đi ra, hỏi dì Xuân: “Anh cả trở về ạ?”

“Ừm, Tùng Vĩ trở về chưa?”

Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Không biết…”

“Con gọi điện thoại hỏi một chút, nếu cậu ấy trở về, liền làm cơm cho cậu ấy.”

Kỳ Lương Tần trở lại trong phòng gọi điện thoại, Nghiêm Tùng Vĩ ở chỗ Đàm Thanh Thanh, nói: “Không cần chờ tôi, tôi và Thanh Thanh ăn cơm rồi lại trở về, cậu cứ nói với mẹ tôi là tôi xã giao với khách, biết chưa.”

Kỳ Lương Tần cúp điện thoại, đi đến trước cửa sổ, nhìn về phía đối diện.

Cửa sổ đối diện sáng bừng, cậu nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đang uống nước, cậu giống như thấy được yết hầu Nghiêm Bách Tông động đậy, nghe được tiếng uống nước ừng ực. Cậu cảm thấy trong lòng mình có một loại du͙© vọиɠ đang sinh trưởng, trước đây cậu có chút tự ti, công hoàn mỹ như Nghiêm Bách Tông, cậu quả thực không dám hy vọng xa vời. Chỉ là hiện giờ cậu đã không chỉ nghe được một người khen mình, cậu dần dần có tự tin, du͙© vọиɠ ở trong lòng lặng yên phát sinh, khiến cậu rục rịch. Tuy rằng cậu đã là một lão thịt khô, lại có một linh hồn trẻ tuổi mà ngây thơ, cậu vẫn như cũ tin tưởng tình yêu, khát vọng tình yêu, chờ cái người một đời một kiếp kia. Cậu vẫn là trái tim ngây thơ vì yêu có thể liều lĩnh hết thảy, nếu cậu có thể ở bên Nghiêm Bách Tông, chẳng sợ cuối cùng không rơi vào kết cục tốt, dường như cậu cũng nguyện ý.

Cậu cảm thấy hiện giờ Nghiêm Bách Tông thanh lãnh có chút cô độc, hắn một mình đứng trong căn phòng trống rỗng uống nước, trong phòng có chút sáng, có chút tối, hắn đứng dưới cảnh sáng tối giao hòa càng có vẻ cô độc tịch mịch. Một trái tim cô độc chính trực tráng niên như vậy, cậu muốn đi an ủi. Cậu nghĩ nếu Thẩm Hòa không quý trọng, vì sao không cho cậu khát khao.

Nhưng mà trên thực tế, Nghiêm Bách Tông tình nguyện trông giữ Thẩm Hòa giống như lãnh cảm, cũng sẽ không có nửa phần tình ý với cậu.

Tình cảm của con người, chính là không thể tưởng tượng, không có đạo lý như thế. Huống chi khoảng cách xa nhất trên đời này, chính là khoảng cách giữa thẳng nam và đồng chí, đó là độc dược của đồng chí, cậu không thể đυ.ng vào. Kỳ Lương Tần ở nơi đó thiên nhân giao chiến nửa ngày, vươn tay kéo bức màn xuống.

Ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ mà dựa theo nội dung truyện nhất định phải hoàn thành, cậu không cần có bất luận liên lụy gì với Nghiêm Bách Tông.

Độc dược của thẳng nam có bao nhiêu hại người, dù cậu chưa có trải qua, chẳng lẽ còn chưa từng nhìn thấy sao.

Cậu muốn tìm một nam nhân yêu nam nhân, nam nhân thuộc về ngoại tộc giống cậu, hiểu rõ sự yếu ớt và hèn mọn của cậu, hiểu được lòng cậu chua xót và gian nan.

Nghiêm Tùng Vĩ lại là nửa đêm mới trở về, lúc mở cửa đánh thức Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần ngồi dậy, bị ánh sáng mạnh chiếu nheo lại mắt, qua một hồi lâu mới thích ứng lại. Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, cậu liền có chút ngủ không được, nằm ở kia chơi di động một hồi.

Nghiêm Tùng Vĩ lau tóc từ trong phòng tắm đi ra, Kỳ Lương Tần nhìn thấy trên cổ hắn có một dấu hôn.

“Đàm Thanh Thanh trồng nhiều dâu tây cho anh như vậy.” Cậu nói.

Nghiêm Tùng Vĩ thế mà có chút giật mình: “Thật không?”

Hắn đến toilet soi soi gương, ở bên trong phát ra một tiếng “Tui phắc.”

“Vầy ngày mai không có biện pháp đi ra ngoài gặp người, ” Nghiêm Tùng Vĩ hỏi: “Có biện pháp nào tiêu trừ hết không?”

Kỳ Lương Tần nằm úp sấp nói: “Tôi baidu cho anh.”

Ai biết cậu mới vừa nói xong, đã bị Nghiêm Tùng Vĩ đưa chân đạp đạp mông. Cậu kinh hãi, nhanh chóng lật người ngồi dậy: “Anh làm gì hả!”

Nghiêm Tùng Vĩ dường như có chút giật mình nói: “Mông cậu nằm úp sấp cũng cong như vậy, đạp một chút còn thật mềm, tôi phắc.”

Kỳ Lương Tần đỏ mặt, làm bộ như không có nghe thấy hắn nói, cầm di động ở đó tìm “làm thế nào trừ đi dấu hôn”: “Trên baidu nói có thể dùng khăn lông ướt đắp lên, hoặc là lấy trứng gà nóng lăn lăn, hoặc là… anh liền mặc áo cao cổ, che khuất.”

Nghiêm Tùng Vĩ đi chân trần đến bên giường ngồi xuống: “Tôi thấy cô nàng này có tám chín phần là cố ý, chính là muốn để lại chút ký hiệu trên người tôi.”

Kỳ Lương Tần cười nói: “Cô ấy đây là giống như động vật đi tiểu, làm người khác biết anh là cỏ thơm đã có chủ.”

Nghiêm Tùng Vĩ cười cười, đứng dậy trên giường, bỏ gối đầu ra phía sau, đột nhiên hỏi: “Cậu nói, thẳng nam bẻ cong được không?”

Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, cậu ngại ngùng thảo luận với Nghiêm Tùng Vĩ bất luận đề tài gì liên quan đến tính hướng, chỉ đơn giản nói một câu: “Không thể đi.”

“Tôi vừa rồi đạp mông cậu, chỉ một chút như vậy, bàn chân đạp đến thịt mềm mềm, thậm chí có chút phản ứng.”

“…”

Kỳ Lương Tần nói không ra lời, ngơ ngác nhìn Nghiêm Tùng Vĩ. Nghiêm Tùng Vĩ nói xong, cũng nhìn cậu. Hai người nửa ngày đều không nói chuyện, Nghiêm Tùng Vĩ khụ một tiếng, đứng dậy tắt đèn: “Đi ngủ.”

Kỳ Lương Tần cũng nhanh chóng nằm xuống, trong phòng nháy mắt lại rơi vào bóng tối, Kỳ Lương Tần quả thực tim đập như nổi trống.

Nghiêm Tùng Vĩ vừa rồi là có ý gì? Nghiêm Tùng Vĩ không có xu thế cong đi? Chính là không phải mọi người đều nói, thẳng nam bẻ cong là không có khả năng sao. Giống như sói thích ăn thịt, chẳng lẽ còn có thể đột nhiên một ngày sửa thành ăn cỏ sao?

Quả thực đáng sợ.
« Chương TrướcChương Tiếp »