Chương 7: Không được phép tới gần

Những con cáo già này ở thành phố A đã bước qua tuổi vì gia tộc cố gắng, phấn đấu từ lâu.Bây giờ, các lão đều là những người mà thế hệ trẻ trong dòng tộc phải tôn kính. Những tiểu bối trong biệt viện luôn lấy gia tộc làm chủ, bận bịu làm việc.

Đều đã là lão già sống mấy trăm tuổi, ngoài mặt toàn là ý cười, nhưng trong lòng không biết đang nghĩ gì. Vợ chồng Tôn lão gia ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại không quan tâm. Họ là thông gia của Giang gia, cho dù không nói ra vẫn tạo cho những người này một áp lực nhất định.

Còn chuyện bị Giang gia từ hôn, họ chắc chắn sẽ không nói.

Chỉ cần Giang Yến Lê và Tôn Bắc Thần vẫn tốt, Giang lão gia sẽ đem thư từ hôn thu lại.

Bọn họ cũng không phải không biết, Giang lão gia này cưng chiều cháu trai như thế nào?

Cho nên, Tôn gia bắt lấy Giang Yến Lê, chẳng khác nào bắt được cả Giang gia.

Bốn lão già với bốn ý nghĩ khác nhau, hào hứng hừng hực đi vào Giang gia. Nhưng khi nhìn thấy mười mấy quân nhân đứng trước cửa, họ đều sửng sốt. Dĩ nhiên, nghĩ đến Giang gia có người ở quân đội, có thể thỉnh cầu quân nhân đến bảo hộ cũng không kỳ quái.

Kì lạ là những người này không có huy hiệu đại biểu cho thân phận, muốn che giấu thân phận sao?

Bọn hắn cũng không nghĩ bọn họ đang giả vờ. Trên người họ đầy khí tức máu tanh, tu vi đều ở Trúc cơ hậu kì, thậm chí còn có một số người có tu vi cao hơn, khí thế mạnh mẽ.

Những người như vậy, tại sao phải cải trang thành quân nhân?

Giang gia làm sao có thể mời đến một quân đoàn như vậy?

Tiểu bối Giang gia đâu?

Bốn người tìm kiếm vị trí của các tiểu bối Giang gia, thậm chí còn thả ra thần thức điều tra, nhưng lại bị một cỗ thần thức kim đan ngăn lại. Sắc mặt ai cũng tái nhợt, mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn không tìm được mấy tiểu bối của Giang gia.

Vốn dĩ muốn để mấy tiểu bối Giang gia đưa họ vào, nhưng hình như mấy tiểu bối đó không ở đây nên họ đành phải tự mình vào.

Tiền bối Kim đan bên trong không biết là ai?

Nhưng khi họ muốn bước vào Giang gia, có hai người quân nhân chĩa súng vào họ, bình đạm nói:"" Phạm vi ba km bên trong Giang gia, đã bị chúng tôi vây quanh, các ngươi không thể đi vào, mời rời đi, nếu không sẽ coi như phạm tội chống lại quân lệnh mà xử trí!"

" Chống lại quân lệnh?" Trương lão gia, Lý lão gia đồng thời kinh hãi. Rốt cục Giang lão gia đã dùng biện pháp gì mới có thể có nhiều quân nhân đến bảo hộ như vậy? Trương lão gia nói:" Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó? Thành phố A có người muốn tấn cấp kim đan, không thể tới nhìn xem hay sao?"

" Mỗi tu sĩ kim đan đều là nguồn chiến lực quan trọng của đế quốc. Để bảo vệ họ, một con ruồi nào cũng không được vào đây."

Trương lão gia tức giận, nói:" Ngươi, ngươi dám nói chúng ta là con ruồi !"

Đường đường là một tu sĩ Trúc cơ, gia chủ của một trong bốn tứ đại gia tộc ở thành phố A, lại bị người ta nói thành ruồi?

Từ khi lên làm gia chủ, Trương lão gia chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy.

" Bình tĩnh, đừng quên bên trong còn có các vị tiền bối Kim đan.""

Trương lão gia bình tĩnh lại, nhớ đến vị tiền bối Kim Đan bên trong, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống, suýt chút nữa đã gây sai lầm lớn.

Lý lão gia và Tôn lão gia thấy thế liền không lên tiếng nữa, chỉ là sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

Hai người quân nhân không nói gì, sắc mặt vẫn bình tĩnh. Dường như cho dù ngoài kia xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến họ.

" Các ngươi, các ngươi..." Trương lão gia chỉ vào bọn họ, nhưng cũng không dám làm gì, cho dù ông dám khiêu chiến những người này cũng không dám khiêu chiến tu sĩ kim đan bên trong.

Ông hừ lạnh một tiếng, bốn phía đều là quân nhân trúc cơ, họ không giống những quân nhân bình thường. Ông cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải thở phì phò quay người rời đi. Đi một nửa đường, lại chưa từ bỏ ý định ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía biệt viện Giang Gia, lại có thêm một đạo Lôi Kiếp rơi xuống, khiến Trương lão gia sợ hãi thành một đoàn.

Mặt đất chấn động, nhìn vào đã khiến người ta sợ hãi.

Cũng may lôi kiếp này rất nhanh biến mất, chưa tạo thành uy áp cho bọn hắn.

Trương lão gia đứng bên cạnh xe, nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy kiêng kị cùng đố kị.

Trương Gia bọn hắn cũng có người tiến vào Quân đội huấn luyện, làm ra một vài thành tích, nhưng không thể mời nhiều quân nhân đến trợ giúp như vậy. Bây giờ tu sĩ Kim Đan cũng đến, chẳng lẽ địa vị Giang gia đã cao như vậy sao?

Nếu như vậy, cho dù Giang lão gia tấn cấp thất bại nhưng vẫn có Quân đội giúp đỡ, bọn hắn cũng không dám động vào một sợi tóc của Giang gia. Dự định trước kia, tất cả đều phải đổ sông đổ biển.

Vậy nếu Giang lão gia thành công tấn cấp, bọn họ làm sao có thể sống tiếp được ở thành phố A?

Lý lão gia tử nhíu mày, cứ cảm thấy cái Lôi Kiếp này có chút kỳ quái, Giang gia làm thế nào mới được Quân đội trợ giúp?

Bọn họ muốn đi vào bên trong xem xét tình huống, nhưng lại không được phép đi vào.

Tất cả mọi người đang suy đoán, những quân nhân này đến từ đâu? Người Giang gia đang ở nơi nào?

Vì sao Giang gia có thể mời được những quân nhân lợi hại như vậy đến bảo vệ Giang lão gia tấn cấp?

Nếu bọn họ sớm biết mạng lưới quan hệ của Giang lão gia tốt như vậy, còn cùng Quân đội có quan hệ mật thiết, vậy bọn họ đã sớm cùng Giang lão gia tử giao hảo, mà không phải bị động giống như bây giờ, thậm chí còn nghĩ Giang lão gia tử nếu tấn cấp thất bại, bọn hắn có thể cướp được một khối bánh ngọt lớn.

Lúc này, sau lưng xuất hiện một chiếc xe.

Tiếng còi vang lên.

Đèn xe chiếu lên cửa lớn Giang gia.

Bốn vị lão nhân quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên và hai học sinh trẻ tuổi.

Đó là hiệu trưởng học viện Tu Chân ở thành phố A, nữ nhi của ông và Tôn Bắc Thần.

Hiệu trưởng đi tới, dường như không nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của những lão già kia, cứ nghĩ ông đến nên bọn họ không vui, nhưng ông vẫn cười và nói:" Mọi người cũng ở đây sao?? Vậy thì tốt rồi, chúng ta vào xem một chút, Giang gia có chuyện lớn như vậy cũng không nói trước với chúng ta, haizz, suýt chút nữa liền bỏ lỡ.""

Hiệu trưởng chính là một tên khẩu phật tâm xà, chẳng ai thèm để ý đến ông.

Có gia tộc nào trong bọn họ không chiếm được chút cổ phần ở trường học?

Tuy không bằng Giang gia, nhưng bọn hắn không phải nhìn mặt hiệu trưởng.

Nhưng hiệu trưởng lại nhất định phải nhìn sắc mặt của bọn hắn, tiếp đón bọn hắn bằng nụ cười tươi rói.

" Gia gia, nãi nãi, các người cũng tới sao? Cha mẹ của ta đâu?" Tôn Bắc Thần đi đến bên cạnh đôi vợ chồng Tôn gia. " Tại sao đến đây lại không nói cho ta biết, để ta đi đón."

Tôn lão phu nhân nhìn thấy cháu trai thì cảm thấy thật vui vẻ làm sao, khuôn mặt trang nghiêm ban đầu bỗng chốc trở nên ôn hòa, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt khiến người ta cảm thấy dễ mến, hoàn toàn không thể nhìn ra vừa rồi bà đã nặng nề thế nào. "Chúng ta tới lâu rồi. Cha mẹ ngươi đã rời nhà, trong một thời gian sẽ không quay về ."

Tôn Bắc Thần gật đầu, nhìn lôi kiếp trên bầu trời:"" Tại sao mọi người không đi vào?"

Đang thắc mắc không biết tình huống thế nào thì Tôn lão gia chỉ về những người phía trước, thở dài nói:" Đám quân nhân đó kỉ luật rất nghiêm minh, làm sao cũng không cho chúng ta đi vào. Ai, rõ ràng chúng ta là thông gia của bọn họ, bây giờ lại xem chúng ta như người ngoài."

Vẻ mặt Tôn lão gia có chút bất đắc dĩ, thất vọng cùng khổ sở. Giống như bị người khác vứt bỏ, rõ ràng bọn hắn không làm gì sai, lại bị thông gia đối xử như thế, nghĩ lại cũng cảm thấy đáng thương.

Tôn Bắc Thần nghe xong lời này thì cau mày, sắc mặt rất không vui, trong lòng lại chán ghét Giang Yến Lê thêm một phần, hít sâu một hơi nói: "Gia gia, nãi nãi, ta đi hỏi xem có chuyện gì?"

Hai vợ chồng Tôn gia nhìn nhau, có chút do dự, rồi gật đầu nói: "Được rồi, ngươi nhớ cẩn thận. Họ đều là quân nhân có tu vi Trúc cơ hậu kì. Ngươi đừng cậy mạnh."

" Ta biết, nãi nãi không cần lo lắng." Tôn Bắc Thần nhất thời cảm thấy kỳ quái, Giang gia sao có thể mời nhiều quân nhân có tu vi Trúc cơ hậu kì như vậy?

Tôn Bắc Thần tiến lên, tỏ vẻ mình là con rể tương lai của Giang gia, nhưng vẫn như cũ không được tiến vào.

" Các ngươi đi hỏi người Giang gia một chút, ta thật sự là vị hôn phu của Giang Yến Lê, chỉ cần hắn ở đây nhất định sẽ cho ta vào.""

"Người không liên quan, mời nhanh chóng rời đi!" Quân nhân lạnh lùng, bất kể là ai, cũng đều không có chút mềm lòng.

"Ta thật sự là vị hôn phu của Giang Yến Lê! Không phải người không liên quan!" Tôn Bắc Thần tràn đầy giận dữ, nhưng đối phương sống chết không chịu đổi giọng, bất kể hắn nói thế nào, đại môn Giang gia vẫn đóng chặt, quân nhân trông coi Giang gia vẫn không để một con ruồi nào bay vào, huống chi là đám người Tôn Bắc Thần?

Tôn Bắc Thần cũng coi như là nhìn thấy sự thờ ơ và tàn nhẫn của những người này, hắn càng thêm bực bội, đồng thời cũng chán ghét những quân nhân này, nhưng hắn càng ghét Giang Yến Lê hơn.

Đều là do cậu ta, biết rõ Giang lão gia sắp tấn cấp cũng không nói cho hắn.

Không nói cho hắn thì cũng thôi đi, thế mà cũng không nói cho họ thân phận của hắn, để họ ngăn hắn ngoài cửa.

Tôn Bắc Thần đối với Giang Yến Lê càng thêm chán ghét, Giang Yến Lê chưa từng coi hắn là vị hôn phu .

Tôn Bắc Thần chưa chịu từ bỏ ý định, nhìn hai quân nhân canh cửa, nói:" Các ngươi... được rồi, các ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ gọi cho A Lê."

Hai người quân nhân hoàn toàn không để ý tới Tôn Bắc Thần.

Ngay cả khi gọi được cũng vô dụng, Giang Yến Lê còn không thể vào được, chỉ có thể đứng bên ngoài chờ đợi, huống chi là bọn hắn?

Tôn Bắc Thần gọi điện thoại cho Giang Yến Lê, lại phát hiện điện thoại không có ai tiếp.Về sau đột nhiên tắt máy.

Tôn Bắc Thần vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi, nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

Tiếp đến, đối phương tựa như là phiền, trực tiếp tắt máy!

Lần này, hắn cuối cùng cũng minh bạch, Giang gia không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, kể cả Giang Yến Lê cũng có thái độ này.

Nội tâm Tôn Bắc Thần có dự cảm không tốt, thậm chí có chút khủng hoảng, Giang Yến Lê sẽ không như vậy.

Không, có lẽ người nhìn thấy điện thoại không phải Giang Yến Lê mà là người nhà Giang Yến Lê, bọn họ không cho phép Giang Yến Lê liên hệ với hắn, cho nên Giang Yến Lê mới không có cách nào liên hệ.

Tôn Bắc Thần nghĩ như vậy, tâm tình đã khá hơn nhiều.

Nhưng nhìn mấy quân nhân kia, hắn vẫn vô cùng khó chịu.

Tiếp tục ở chỗ này sẽ chỉ tự rước lấy nhục nên Tôn Bắc Thần quay người trở lại bên người vợ chồng Tôn lão.

Tôn lão phu nhân tiến lên phía trước, nắm lấy tay Tôn Bắc Thần, trong ánh mắt mang theo vẻ mong đợi mà hỏi thăm: "Thế nào? Bọn họ nói cái gì?"

"Người không liên quan, không thể tới gần." Tôn Bắc Thần nặng nề mà trả lời, hắn phi thường bực bội, "A Lê không chịu nghe máy. Bây giờ, người Giang gia cũng không cho ta gặp mặt A Lê, ta nghĩ có khả năng bọn họ đã đem A Lê giam lại, ta mới không liên lạc được với hắn, nếu không ta đã gọi hỏi thăm A Lê có ổn hay không."

Tôn Bắc Thần thở dài một tiếng, dường như bởi vì không liên lạc được với Giang Yến Lê mà phi thường thương tâm.

Nhưng bộ dáng này rơi vào mắt Tôn lão phu nhân lại là Tôn Bắc Thần động tâm với Giang Yến Lê.