Chương 2: Hủy bỏ hôn ước

"Gia gia, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nếu cháu làm gì sai, cháu nguyện ý sửa." Tôn Bắc Thần ủy khuất nhìn Giang lão gia, "Cháu và A Lê là lưỡng tình tương duyệt, cháu còn chưa thấy A Lê như thế nào. Hôm nay tự dưng hắn đuổi cháu đi một cách bừa bãi, ông ơi, cháu rất muốn biết mình đã làm gì sai."Không phải lỗi của ngươi, là lỗi của lão tử." Giang lão gia thở dài nói tiếp: "Ai, lúc trước ta thấy ngươi không tồi, ta khăng khăng nhất định phải tìm một tên hậu bối đáng tin cậy cho cháu ta. Sau này, sẽ có người chăm sóc A Lê , nhưng không ngờ A Lê lại chia sẻ với ta về chuyện này, trong lòng ta khó chịu quá. Các ngươi đều là những người trẻ tuổi, ta không muốn bản thân mắc sai lầm hết lần này đến lần khác vì cuộc hôn nhân này, cuộc hôn nhân này, vẫn là bỏ đi. Người trẻ có chỗ đứng cho người trẻ, cuộc hôn nhân của ngươi là do ngươi lựa chọn! Rốt cuộc bây giờ không phải thời cổ đại, cũng không có bao nhiêu nha đầu giả dối. Đem hôn ước này bỏ đi, để ngươi lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình. "

Ngụ ý là: Giang Yến Lê không thích ngươi nữa, ngươi cút đi.

Giang lão gia vốn tưởng rằng Tôn Bắc Thần có thể hiểu được ý tứ của mình, nhưng Tôn Bắc Thần nghe không ra, bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới Giang Yến Lê sẽ có ý định từ hôn, nhất định là Giang gia không đồng ý.

Bởi vậy, Tôn Bắc Thần thật sự rất lo lắng.

Tuy rằng hắn không thích Giang Yến Lê, nhưng Giang Yến Lê không thể nào vứt bỏ hắn, cho dù là từ hôn, cũng không thể là bọn họ.

Tôn Bắc Thần luôn cảm thấy khác thường.

Dường như có gì đó xảy ra vấn đề khiến anh hơi hoảng sợ, cảm giác có chuyện gì đó mất kiểm soát.

" Gia gia, chuyện này A Lê có biết không, cháu và y đã đính hôn rồi, tốt nghiệp xong liền phải kết hôn, bây giờ từ hôn, hình như sẽ không tốt lắm? Nếu chuyện này xảy ra, A Lê sẽ rất buồn phải không?" Tôn Bắc Thần buồn bực, đem chủ đề nói tới Giang Yến Lê để Giang gia không có lý do từ hôn.

Hắn cũng rất muốn từ hôn, nhưng hắn cảm thấy giờ chưa phải thời điểm.

Nhìn bộ dáng quyết định Giang lão gia, nội tâm hắn nhẹ nhàng thở ra, đòng thời cũng rất bực mình, đành chịu đựng một lúc.

Hiện tại không thể từ hôn, phải chờ đọi thời cơ.

Nhưng thời gian chính xác là khi nào , hắn lại không nhìn ra được.

Thấy Giang lão gia thờ ơ, Tôn Bắc Thần nói tiếp:" Hơn nữa, nếu hai nhà chúng ta liên hôn, các trưởng bối đều cao hứng. Nếu từ hôn, cháu không biết phải giải thích với gia đình như thế nào".

Tôn Bắc Thần không tin Giang Yến Lê sẽ từ hôn.

Với tình yêu điên cuồng của Giang Yến Lê dành cho hắn, mỗi ngày y hận không thể dính sát với hắn, làm sao có thể từ hôn. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc bây giờ Giang Yến Lê Không có ở nhà, bọn họ mới dám làm như vậy. Một khi thấy Giang Yến Lê, họ sẽ không dám.

Hơn nữa, Tôn Bắc Thần rất có tự tin, Giang Yến Lê đối với anh rất cố chấp, hủy bỏ hôn ước sao? Y nhất định sẽ không đồng ý!

" Ngươi cứ yên tâm đi, ta đã gửi thông tin cho gia đình ngươi về chuyện này. Hiện tại, bọn họ đều đã biết. Được rồi, Tần Phong, ta hơi mệt, tiễn khách".

Giang lão gia bỏ qua tôn Bắc Thần, trực tiếp yêu cầu quản gia tiễn khách.

Tôn Bắc Thần còn đang loay hoay, không nghĩ rằng hôm nay sẽ có kết quả như vậy, không phải trước giờ đều ổn sao, tại sao hôm nay lại từ hôn?

Phải có chuyện gì đó, hắn phải tìm Giang Yến Lê, hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

" Gia gia, chờ đã, ông cho cháu nhìn A Lê một chút, có phải A Lê đã xảy ra chuyện gì phải không? Ta không tin A Lê sẽ đối xử với ta như vậy, chắc chắn đã xảy ra điều gì đó!!! Nếu không gặp được A Lê, ta sẽ không rời đi"

Giang lão gia nhìn lại, lạnh lùng nói:" Không đem lời nói ra là cho tiểu bối như ngươi chừa lại một chút mặt mũi. Nếu ngươi đã bám riết không buông, cũng đừng trách lão nhân ta. Về phần A Lê, ngươi cũng đâu có tình cảm gì với nó. Nhiều năm qua, A Lê xử với ngươi như thế nào, ngươi đối xử với A Lê như thế nào, ngươi nghĩ chúng ta đều mù sao? Còn A Lê đối với sự việc ngày hôm qua cũng đã chết tâm rồi, đi thôi.

Giang lão gia rất tức giận, nhưng Tôn Bắc Thần lại hơi lãnh đạm.

Sự việc ngày hôm qua?

Tôn Bắc Thần định thần lại, nhanh chóng nghĩ lại chuyện ngày hôm qua, Giang Yến Lê vẫn như thường lệ đi hẹn hò với anh, nhưng nửa chừng anh cảm thấy chán nên tìm cớ bỏ đi. Vừa lúc ở trong công viên nhìn thấy 2 vị đồ bằng cẩu hữu của Giang Yến Lê khi dễ Tô Triệt. Anh muốn giúp nhưng lại thấy Tô Triệt Vùng lên phản kháng.

Hai người mở miệng chế nhạo Tô Triệt, tuy Tô Triệt mới học được một năm nhưng hắn đã đạt tới luyện khí tầng tám, trực tiếp đánh gục bọn họ. Còn nói một đoạn khiến Tôn Bắc Thần nhớ mãi không quên

"Ta xuất thân từ một gia đình nghèo, nhưng ta dựa vào đôi tay của mình để kiếm tiền nuôi sống bản thân và trang trải cho việc học. Ta có gì phải xấu hổ về ta? Chính các ngươi mới là người phải xấu hổ. Nếu các ngươi rời khỏi gia tộc, các ngươi cũng sẽ chẳng là gì! Nếu như các ngươi không có gia cảnh tốt, còn không thể nào vào được học viện, muốn ở chỗ này giáo huấn ta sao? Mơ đi! Tô Triệt của ta dù có nghèo đi chăng nữa, ta cũng nghèo có chí khí. Ta sẽ không bao giờ nhượng bộ và dung thứ cho sự tàn nhẫn của các ngươi! Hãy quay lại và nói với Giang Yến Lê, sẽ có một ngày, ta sẽ đánh anh ta xuống đất và trả thù cho sự sỉ nhục mà anh ta đã dành cho tôi khi ở trường! "

" Cút"

Cả 2 người cùng nhau bỏ đi .

Có lẽ là do ghét bỏ Giang Yến Lê, Tôn Bắc Thần khi thấy Tô Triết cảm thấy rất thân thiết .

Hơn nữa, Tô Triết cũng cho hắn 1 bất ngờ lớn.

Tôn Bắc Thần đã nghe nói tới người này từ lâu, cho nên mới để ý tới Tô Triệt, thậm chí còn trong tối ngoài sáng trợ giúp Tô Triệt.

Bởi vì hắn cảm thấy Giang Yến Lê sẽ khi dễ Tô Triệt, vẫn luôn âm thầm trợ giúp anh.

Và thực tế đã chứng minh điều đó.

Cho dù Tô Triệt không chọc vào Giang Yến Lê, Giang Yến Lê vẫn bắt nạt Tô Triệt.

Không chỉ Giang Yến Lê, những người lấy lòng Giang Yến Lê cũng ức hϊếp Tô Triệt.

Lúc này, hắn thấy được thực lực thật sự của Tô Triệt, trong lòng đột nhiên nảy ra ý định cho anh tham gia hội đồng kỷ luật. Nhưng ở thời điểm đó lại giấu diếm vì thực lực của anh không đủ, cần phải khảo nghiệm. Chờ sau khi thông qua khảo nghiệm, hắn sẽ chính thức cho anh tham gia và giới thiệu hắn với những người trong ủy ban.

Mà cái danh ngạch vũ hội này là món quà gặp mặt đầu tiên mà Tôn Bắc Thần muốn đưa cho Tô Triệt. Bởi vì danh ngạch trong tay anh đã đưa cho một số người anh muốn mượn sức, danh ngạch muốn cho Tô Trước liền không còn, chỉ có thể đi tìm Giang Yến Lê. Dù sao Giang Yến Lê cũng yêu hắn, chỉ cần hắn nói, Giang Yến Lê sẽ đưa cho hắn mọi thứ. Nhưng hiện tại, danh ngạch vũ hội cũng không có được, còn bị từ hôn, không những thế, ngay cả mặt Giang Yến Lê hắn cũng chưa thấy.

Chẳng lẽ chỉ vì sự việc ngày hôm qua mà Giang Yến Lê quyết định từ hôn?

Sao có thể? Trong nhiều buổi hẹn hò, y không thể níu kéo hắn đến cùng nhưng mọi chuyện vẫn ổn, vậy mà bây giờ y lại muốn từ hôn?

Nói gì đi nữa thì Tôn Bắc Thần cũng không tin Giang Yến Lê có thể từ hôn.

"Gia gia, hôm qua cháu có chuyện muốn đi ra ngoài, nhưng thật sự không có rời đi. Ông cho cháu gặp A Lê, cháu sẽ giải thích rõ ràng cho y"

Tôn lão gia lạnh lùng nhìn Tôn Bắc Thần, đến giờ Tôn Bắc Thần không cảm thấy bản thân mình làm sai chuyện gì.

Hắn rất yêu thương tôn tử, thương đến nỗi khi đi tiêm thấy cháu đau mà hận không thể thay thế nỗi đau đấy. Ấy vậy mà ông lại để Tôn Bắc Thần đùa giỡn cháu ông như vậy. Cơn tức giận trào ra khỏi l*иg ngực, Giang lão gia tàn nhẫn nói: " Tần Phong, đuổi hắn ra ngoài, không được để hắn bước vào Giang gia nữa".

Giang lão gia tức giận đi vào phòng làm việc, thấy Giang Yến Lê lẳng lặng ngồi bên trong, tựa hồ không biết phía dưới xảy ra việc gì, tâm hắn liền bình tĩnh lại.

" A Lê"

Giang Yến Lê có chút chật vật đưng lên.

Khi đối mặt với hạ nhân, hắn có thể thản nhiên, bởi vì anh cảm thấy bản thân mình cũng không khác biệt lắm.

Đó cũng không phải một nhân vật trọng yếu nên hắn không cảm thấy sự khác biệt của mình

Nhưng người trước mặt là ông nội nguyên chủ, người ông vẫn yêu quý hắn, là người mạnh nhất thành phố A.

Hắn nóng lòng muốn từ hôn nên mới nói ra những lời như vậy.

Bây giờ nhìn thấy Giang lão gia, hắn không biết phải làm sao. Đối phương liệu có phát hiện ra hắn không phải nguyên chủ. Hắn mạnh dạn nói:" Gia gia, Tôn Bắc Thần đã rời đi chưa".

Giang lão gia nhìn Giang Yến Lê có chút mất hồn mất vía, cho rằng hắn lại nhớ Tôn Bắc Thần.

" Ngươi hối hận?"

" Không có, không có, tuyệt đối không có, gia gia." Giang Yến Lê vội vàng lắc đầu.

Giang lão gia cười, nói:" Con có thể thông suốt, ông rất vui vẻ. Trước kia thằng nhóc họ Tôn tướng mạo cũng tốt. Không biết vì sao luôn quát mắng ngươi mà ngươi vẫn cứ đi theo hắn, gia gia thật đau lòng. Ta vẫn luôn nói với ngươi thằng nhóc đó không xứng với ngươi, ngươi vẫn cứ phản đối. Bây giờ ngươi từ hôn, gia gia sẽ ủng hộ ngươi. Bất quá, ta không nghĩ ra tại sao ngươi lại từ hôn?"

Giang Yến Lê lúng túng đứng trước mặt Giang lão gia.

Ta nên tìm lí do gì để lừa gạt qua đây?

Ta cũng không phải diễn viên, không thể kiểm soát cảm xúc và biểu cảm của mình. Về bộ dáng này, hắn nhất định rất nhanh sẽ bị phát hiện có chút bất đồng.

Nhìn xem, bây giờ gia gia đã phát hiện ra.

Hắn cần tìm một cái lý do qua loa để lừa gạt

Nhưng nói đến nói đi đều cảm thấy không thích hợp.

Đúng rồi!

Giang Yến Lê đột nhiên nghĩ ra một cái nguyên nhân, hít sâu mấy hơi, nhìn về phía Tôn lão gia tử, nói: "Gia gia, ta, ta gặp phải ác mộng."

"Ác mộng?"

"Đúng vậy, là ác mộng rất chân thực". Cũng chỉ có lí do này hắn mới có thể đem chuyện tương lai của Giang gia nói ra. Như vậy Giang gia sẽ có phòng bị, cũng sẽ không bị biến thành túi tài nguyên xây dựng cơ sở của Tô Triệt.

Như vậy, Giang gia sẽ không bị tiêu diệt nữa ?

" Ngươi nói xem"

Giang lão gia nghe rất nghiêm túc, một ác mộng mà đem dọa tử tôn, ác mộng kia xem ra vẫn có chỗ tốt.

"Gia gia, ông có biết không? Cháu, cháu nằm mơ thấy mình bị Tôn Bắc Thần và Tô Triệt gϊếŧ chết!" Vẻ mặt Giang Yến Lê sợ hãi và hoảng sợ, "Cháu còn nhìn thấy, ông nội cũng vậy .... Không, ông đã tới thời điểm đột phá, khi đó có người đã tiết lộ tung tích của ông, ông bị người ta phục kích, bị thương nặng. Sau đó ... gia gia ...bị gϊếŧ! Giang gia thậm chí bị Tôn gia đoạt lấy, Tôn Bắc Thần cho Tô Triệt làm quà đính hôn. "

Trong lòng Giang lão gia run lên một cái, nhìn về phía Giang Yến Lê đầy hoài nghi.

Giang lão gia cảm thấy mình sắp đột phá, muốn tìm một nơi bí ẩn để bế quan.

Chuyện này ông vẫn luôn bí mật chuẩn bị, căn bản không ai biết, nhất là Giang Yến Lê càng phải giữ bí mật.

Hiện giờ y lại mơ người khác muốn hãm hại mình?

Nhìn thấy Giang Yến Lê luống cuống và sợ hãi, Giang lão gia tử đau lòng nói: "Được rồi, ngươi trở về đi, ta đã biết."

Không ngờ phản ứng của Giang lão gia lại quá đơn giản, Giang Yến Lê lo lắng nói: "Gia gia, những gì ta nói đều là sự thật. Ta thật sự đã chết một lần, ta không muốn Giang gia giống như cơn ác mộng của mình .Ta không muốn gả cho Tôn Bắc Thần, cũng không muốn Giang gia bị gia tộc khác tiêu diệt, cuối cùng trở thành áo cưới của người khác! "

"Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi. Ngươi về nghỉ ngơi đi. Nếu không muốn kết hôn thì đừng kết hôn. Gia gia sẽ không để chuyện này xảy ra đâu, ngươi cứ yên tâm đi!"

"Những giấc mơ đều trái ngược với hiện thực, tin tưởng ông nội, đừng sợ."

Giang Yến Lê chỉ muốn Giang lão gia nhìn thấy sự thay đổi của hắn, tin tưởng hắn xuyên không, không, là trọng sinh.

Như vậy sẽ càng thuyết phục, nhưng hiện tại Giang lão gia tựa hồ không tin lời hắn nói.

"Nhưng, gia gia, những gì ta nói là sự thật!"

"Cho dù là thật, gia gia cũng sẽ làm cho nó thành giả. Có gia gia ở đây, A Lê sẽ không liên lụy. A Lê cứ yên tâm đi."