Chương 20: Vài cọng

Sau khi tiến vào, Giang Yến Lê mới biết được tại sao linh điền lại được bao bọc.Bởi vì linh khí cần được sản sinh liên tục, mà cái màng bọc ngoài kia dùng để ngăn cản không cho linh khí tràn ra ngoài.

Không chỉ thế, linh khí của thế giới này quá hỗn tạp, ảnh hưởng đến sự phát triển của linh thảo, nên họ phải làm một màng nước để lọc bỏ những tạp chất trong linh khí linh khí.

Chỉ có Linh khí thuần khiết mới có thể tiến vào phòng thí nghiệm.

Tuy nhiên, tụ linh trận cũng tiêu hao không ít linh thạch, vì vậy Giang gia sẽ không dùng linh thạch, trừ khi có chuyện gì đặc biệt.

Còn Giang Chung Đàm lại hoàn toàn không biết chuyện này. Vì tụ linh trận tiêu hao quá lớn, nên Giang lão gia chưa từng nói cho giang Chung Đàm biết tụ linh trận có thể rút ngắn thời gian trưởng thành của linh thảo.

Linh thạch là tài nguyên không thể thiếu trong tu luyện, hơn nữa cũng rất hiếm, không ai muốn lấy linh thạch đi đánh cược.

Linh thạch không chỉ dùng để tu luyện, mà cò có thể đổi các kì trân dị bảo.

Nếu chỉ đơn thuần dùng linh thạch để rút ngắn quá trình sinh trưởng của linh thảo thì quá lãng phí.

Giang gia cũng không thể mua được nhiều linh thạch như vậy, thu thập linh thạch cũng là một công việc nặng nhọc và tốn kém.

" Nơi này quả thật không tồi, không tồi, nhưng hơi nhỏ, linh thảo trong đây cũng không nhiều, phải không?"

" Đúng vậy." Giang lão gia đáp:" Linh điền bên trong không lớn, cho nên linh thảo cũng không nhiều, chủng loại cũng khan hiếm, muốn trồng số lượng lớn cũng không được."

Tư Mặc Hàn cảm thán:" Tổ tiên Giang gia cũng thật cường đại, dựa vào mảnh linh dược nhỏ như vậy mà có thể leo được lêи đỉиɦ của các gia tộc ở thành phố A."

“Đúng, đúng vậy.” Giang lão gia đáp.

Trên thực tế, địa vị của Giang gia ở thành phố A luôn tràn ngập nguy cơ.

Sau khi Giang Chung Quốc kết hôn, hai vợ chồng hợp lực đem gia tộc phát triển.

Lúc này mới làm cho thực lực Giang gia vượt qua các gia tộc khác.

Bây giờ Giang lão gia đột phá Kim đan, địa vị của Giang gia ngày càng ổn, thậm chí ở Đế Đô cũng có thể xếp hạng.

Ở cái xã hội tu chân này, trúc cơ thì nhiều vô số, nhưng kim đan lại chỉ đếm trên được trên đầu ngón tay. Ngoài ra tài nguyên cũng rất khan hiếm, kì ngộ và tính tình lại càng không xong.( ý nói là không có kì ngộ và xa đọa đó)

Bầu không khí xã hội nóng nảy này ngày càng lấy tiền làm chuẩn, ngay cả những người tu hành cũng bị ảnh hưởng bởi điều này.

Giang Yến Lê đi hết một chặng đường.

Khi tiến vào linh điền có cửa trống trộm.

Muốn vào cửa cần dấu vân tay, khôn mặt, tròng mắt, âm thanh và thẻ thân phận của Giang lão gia.

Giang lão gia làm rất cẩn thận.

Sau khi tiến vào căn cứ, cậu lại càng chấn kinh.

Trên không trung có một ít đốm sáng, linh khí nồng đậm vây quanh căn cứ, không thể thoát ra ngoài. Mấy đốm sáng làm cho linh thảo phát triển mạnh mẽ.

Chỉ có 3 cái linh điền trong căn cứ, cộng lại không tới một mẫu, đáng lẽ chỉ là nửa mẫu.

Linh điền như vậy mà cũng làm cho Giang gia phát đạt lên, thật lợi hại!

" Gia gia, đây là linh thảo gì vậy?"

Linh thảo nơi này cũng không nhiều, nhìn kĩ sẽ thấy linh điền chỉ có 5 loại linh thảo thôi.

Nó được chia thành cách khu vực và trồng trọt.

Giang Yến Lê kinh ngạc chớp chớp mắt, lại tiếp tục chớp chớp mắt:" Không có?"

Chỉ thấy linh điền vừa xanh mơn mởn, giờ đã biến thành màu đen trụi lủi.( màu đen là màu của đất á)

"Gia gia, linh thảo ở linh điền này đâu?"

" Ha ha, cuối cùng cũng rút được vài cọng linh thảo hợp ý, những linh thảo này ta sẽ mang đi!"

Giang Yến Lê nhìn 3 cái sọt lớn ở trước mặt Tư Hàn Mặc.

Không phải chỉ lấy vài cọng thôi sao?

Sao ngươi lại nhổ gần hết linh điền rồi?