Chương 23: Đạt được thỏa thuận

Tư Mặc Hàn không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa, anh cẩn thận nhìn Giang Yến Lê.

" Ngươi biết không, những lời ngươi vừa nói có thể khiến ta gϊếŧ ngươi ngay lập tức."

Giang Yến Lê hít sâu một hơi, cười nói:" Đương nhiên ta biết được, những lời ta nói sẽ có tác động gì? Thậm chí có khả năng anh sẽ bị gϊếŧ! Nhưng Tư thiếu tướng nếu đã giúp gia gia ta, thì sẽ không gϊếŧ ta dưới tình huống này, phải không?!"

Ngữ khí Giang Yến Lê vô cùng tự tin, nhưng trong lòng lại hồi hộp muốn chết.

Cậu đang đánh cược.

Khoảnh khắc đối mặt với Tô Triệt, cậu đã hiểu trốn tránh cũng vô ích.

Cậu phải vượt lên những khó khăn!

Trốn tránh chỉ khiến bản thân lâm vào tình huống khó khăn hơn thôi.

Điều mà cậu đặt cược là Tư Mặc Hàn không biếи ŧɦái như trong sách viết, thậm chí anh còn có lòng công bằng, tinh thần trọng nghĩa, bởi vì Kì binh áo trắng còn chưa thống trị cả đế quốc.

Ti Mặc Hàn vẫn chịu hạn chế!

Chỉ cần anh ta có một chút ý thức chấp hành nội quy, thì anh sẽ không gϊếŧ người vô tội ở thành phố A.

Tư Mặc Hàn tỏa ra uy áp cường đại, áp chế Giang Yến Lê.

Anh nhìn Giang Yến Lê nói:" Sao, ngươi cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi?"

Giang Yến Lê day day trán và cổ, mồ hôi đã thấm ướt quần áo.

Nhưng dù đau đến mức nào, cậu cũng không lùi bước," Tư thiếu tướng, sao anh không nghe dự án hợp tác của ta, rồi mới xem có nên gϊếŧ ta hay không? Thế nào?"

Tư Mặc Hàn cười lạnh, thu hồi uy áp lại, nói:" Ngươi nói xem."

Giang Yến Lê nhẹ nhàng thở ra.

" Giang gia chúng ta chỉ có một khối linh điền. Cho nên không thể cung cấp quá nhiều linh thảo cho thiếu tướng. Nhưng nếu có đủ linh thạch, ta tin Giang gia có thể cung cấp đầy đủ thảo dược cho người."

" Linh thạch?" Tư Mặc Hàn dừng lại một chút rồi bật cười, anh hình như đoán được Giang Yến Lê muốn hợp tác như thế nào rồi " Làm sao để bảo đảm, chỉ dùng một chút linh điền này cũng có thể cung cấp đủ linh thảo cho chúng tôi?

" Thiếu tướng có điều không biết, chỉ cần có đủ linh thạch để bố trí tụ linh trận, chúng ta có thể cho linh thảo nơi này sinh trưởng nhanh gấp 3 lần so với hiện tại."

" Có phải là phun thuốc trừ sâu không? Thúc đẩy sinh trưởng? Linh thảo làm ra như vậy sẽ chẳng có ích gì."

Đỉnh đầu Giang Yến Lê bốc lên một làn khói trắng.

Tất nhiên không thể sử dụng thuốc trừ sâu rồi.

Linh thảo nơi này, chỉ có thể sử dụng linh thủy do các linh thảo tạo ra để tưới.

Điểm khác biệt chính là linh thủy này rất tốt, không giống như những loại phân bón hóa học ngoài kia, giúp rau nhanh lớn, mọc giòn mà không chắc*, thiếu mùi vị và dinh dưỡng.

* chắc trong chắc chắn

" Tư thiếu tướng, trên thực tế, tốc độ sinh trưởng của linh thảo chậm. Linh thảo bình thường cần 3 tháng đến nửa năm để trưởng thành. Linh thảo của Giang gia đã trưởng thành gần một năm, có vài cây đã trưởng thành mấy năm, đều đã bị thiếu tướng hái đi. Nếu chúng ta gieo trồng lại thì phải chờ thêm một năm rưỡi nữa."

" Sở dĩ trưởng thành chậm như vậy là do thiếu linh khí, nhưng nếu đủ linh khí thì sẽ không phát triển chậm như vậy, càng sẽ không phải đợi một đến hai năm mới có thể thu hoạch."

Linh điền nhỏ như vậy, linh thảo còn phát triển lâu như thế.

Mỗi lần linh thảo đều được đặt sớm, còn lại rất ít cho Giang gia.

Tuy rằng Giang gia làm ăn phát đạt là nhờ đám linh thảo này.

Nhưng mỗi khi những linh thảo này thiếu hụt, thậm chí bản thân dùng còn không đủ.

Nếu có đủ linh thạch, bọn họ không chỉ có thể thường xuyên cung cấp linh thảo cho Kì binh áo trắng, mà còn có thể để lại đủ tài nguyên cho bản thân. Nếu có đủ linh thạch, bọn họ có thể trồng thêm một vài loại linh thảo, đối với kì binh áo trắng hay Giang gia đều không phải là làm ăn thua lỗ.

Tốc độ tăng nhanh gấp 3 lần, có thể làm ra rất nhiều chuyện.

Quan trọng nhất vẫn là Giang Yến Lê có một chút tư tâm.

" Cho nên, ngươi muốn ta cung cấp nguyên liệu của tụ linh trận để giúp ngươi gieo trồng linh thảo?"

" Không sai." Giang Yến Lê gật đầu.

" Linh thạch cũng không phải đồ vật dễ có được."

" Nhưng đối với Kì binh áo trắng, linh thảo còn quan trọng hơn linh thạch, không phải sao?" Trong sách có nói qua, ngoại trừ linh thạch cao cấp được sử dụng trong tu luyện, những thứ khác đều sắp bị xem như rác mà vứt đi.

Thỉnh thoảng họ vẫn sẽ lấy đi mua sắm vật tư, nhưng không nhiều, còn dư lại không ít.

"Làm sao ngươi có thể đảm bảo rằng linh thảo ngươi cung cấp đủ cho chúng ta sử dụng?"

" Không có đủ nguyên liệu, cho nên vào thời gian này, ta không thể đảm bảo Kì binh áo trắng sẽ có đủ tài nguyên. Nhưng so với Đế Đô, Tư thiếu tướng không cảm thấy hợp tác với chúng ta không phải thích hợp hơn sao?"

Tư Mặc Hàn trầm mặc.

Giang Yến Lê nói những lời đó, anh đúng là có chút động tâm.

Anh không thiếu linh thạch, nhưng ở Đế Đô có rất nhiều người không vừa mắt Kì binh áo trắng. Cho nên đôi khi ở Đế Đô, bọn họ có tiền cũng không thể mua được linh thảo.

Đầu tiên, những quân nhân trong Kì binh áo trắng quá ngang ngược và cường đại, giống như một thanh gươm sắc bén treo trên đỉnh đầu, không thể lấy đi được, họ cảm thấy chính mình bị đe dọa. Nhưng Kì binh áo trắng quá mức nổi tiếng, bọn họ muốn động thủ, phải cân nhắc trước.

Không chỉ phải trả giá cực khổ, còn phải bị mọi người phỉ nhổ.

Bởi vậy, trước khi tìm được phương pháp phù hợp, họ chỉ có thể kiểm soát tài nguyên của Kì binh áo trắng.

Trong sách, Tô Triệt được nhiều người ở Đế Đô ủng hộ là vì việc này.

Tô Triệt là một người độc lập, không sợ bị mọi người hắt hủi. Tô Triệt cũng không ảnh hưởng đến thanh danh của bọn họ, còn có thể tiêu trừ cái uy hϊếp này. Vì vậy, có rất nhiều gia tộc ở Đế Đô trong tối ngoài sáng giúp đỡ Tô Triệt.

Thấy Tư Mặc Hàn vẫn im lặng, Giang Yến Lê có chút sốt ruột.

" Tư thiếu tướng, anh cảm thấy thế nào?"

" Nhóc con, cậu có thể tự mình quyết định vấn đề này sao?"

" Ta? Ta không thể! Đây chỉ là đề nghị của ta với anh. Anh đồng ý hay không đồng ý mới là điều quan trọng nhất. Chỉ cần anh đồng ý, ta có thể thuyết phục gia gia. Vậy thiếu tướng, anh nghĩ sao?"

" Ha ha ha, ta sẽ hợp tác với ngươi, nhưng ta muốn cùng gia gia ngươi đàm phán."

" Cái này không thành vấn đề." Giang Yến Lê lập tức cao hứng.

Chỉ cần Tư Mặc Hàn đáp ứng, mọi chuyện đều không thành vấn đề.

" Ngươi tìm ta nói chuyện, không còn chuyện khác?"

Tư Mặc Hàn nhìn Giang Yến Lê, anh luôn cảm thấy Giang Yến Lê mặc dù muốn hợp tác, nhưng anh không phải người hợp tác chính.

Trong vấn đề này, họ không cần thiết thương lượng riêng.

Hẳn là Giang Yến Lê còn có chuyện khác muốn nói.

Giang Yến Lê gật đầu nói:" Không thể gạt được thiếu tướng, ta đúng là có chuyện. Thiếu tướng, ta muốn gặp Tô Triệt một lần. Nhưng chuyện này ta không muốn ai biết trừ anh, kể cả gia gia, anh hiểu í ta chứ?"

" Lúc trước ngươi và hắn có ân oán gì không?"

" Ân oán sao? Coi như đi! Tư thiếu tướng biết thân phận thật sự của Tô Triệt sao?"

Tư Mặc Hàn nhìn về phía Giang Yến Lê, nhíu mày nói:" Ngươi biết?"

Giang Yến Lê mỉm cười nói:" Xem ra Tư thiếu tướng đã điều tra, ta cũng không nói nhiều nữa, anh có thể tra ra linh điền nhà ta từ đâu tới, hẳn cũng tra ra được thân phận của Tô triệt rồi. Cũng thấy được Tô Triệt đối với Giang gia có ác ý đi!"

" Quả thực, hắn rất có ác ý với ngươi. Chẳng lẽ không phải ngươi tự rước lấy?"

" Nếu chỉ là mình ta tự rước lấy phiền toái, vậy vì sao hắn lại xuống tay với gia gia ta? Thậm chí còn xông vào Giang gia? Hắn có hàng ngàn biện pháp đối phó với ta, xông vào Giang gia là một ý tưởng tồi. Hắn không thể vì đối phó với mình ta mà mạo hiểm xông vào Giang gia, vậy chỉ có một lí do duy nhất, chính là nơi này!"

Tư Mặc Hàn chăm chú nhìn Giang Yến Lê.

Thiếu niên nho nhỏ này có vẻ chín chắn, vững vàng không thua kém anh.

Thực lực yếu một chút, lá gan cũng nhỏ một chút, nhưng cậu có thể nhìn ra mấu chốt vấn đề, thậm chí còn nghĩ đến biện pháp. Dù biết phía trước là ngõ cụt, nhưng vẫn lựa chọn tiến lên.

Có lẽ hợp tác với cậu, cũng là một lựa chọn không tồi.

" Ngươi muốn gϊếŧ hắn sao?"

" Anh có thể gϊếŧ?"

" Trên người hắn có bí mật, ta vẫn chưa rõ lắm, cho nên sẽ không gϊếŧ hắn."

" Linh điền Tô gia?"

" Ngươi cũng biết?"

" Không chỉ biết, ta còn biết nó ở nơi nào?"

" Nói đi."

" Anh mang ta đi gặp hắn."

Tư Mặc Hàn nhìn Giang Yến Lê, cười nói:" Thì ra ngươi nói nhiều như vậy, lại còn muốn nói chuyện hợp tác riêng, mục đích cuối cùng vẫn là chuyện này đi!"

" Đúng vậy." Giang Yến Lê gật đầu, ở trước mặt Tư Mặc Hàn không cần nói láo.

" Nếu đã như vậy, chúng ta đi gặp người ngươi tâm tâm niệm niệm muốn gặp thôi."

Giang Yến Lê trực tiếp bỏ qua lời chế nhạo của Tư Mặc Hàn, nội tâm mừng như điên, nếu có thể lấy được linh điền của Tô Triệt thì lần hợp tác tiếp theo của cậu và Tư Mặc Hàn cũng sẽ không thành vấn đề.

Tô Triệt có thể tiến bộ nhanh như vậy đều là nhờ vào linh điền.

Thiếu không gian linh dược, hắn còn có thể dễ dàng tu luyện rồi báo thù cậu được hay không?

Dù vận khí có lớn đến đâu, cũng không dễ như vậy.

" Được rồi, Tư thiếu tướng, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!"

" Hợp tác vui vẻ!"

Tư Mặc Hàn nắm tay Giang Yến Lê, bàn tay thô ráp bao bọc toàn bộ bàn tay trắng nõn, mềm mại của Giang Yến Lê.

Dường như có một cái gì đó thoáng lóe lên trong đầu Tư Mặc Hàn, sau đó lại biến mất.

Hai người chạm vào nhau rồi tách ra ngay lập tức, Tư Mặc Hàn nhìn tay mình, rồi lại nhìn tay Giang Yến Lê, có chuyện gì vậy?

Giang Yến Lê nghi hoặc hỏi:" Sao vậy?"

Tư Mặc Hàn lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cảm xúc trên tay vẫn còn đó, dường như còn cái gì đó về Giang Yến Lê còn sót lại trong ý thức của anh, nhưng anh lại không biết đó là gì?

" Nếu không có chuyện gì thì đi thôi!" Giang Yến Lê nói.

Lúc bắt tay Tư Mặc Hàn, cậu cảm thấy có một áp lực cường đại.

May mắn hai người nhanh chóng tách ra, bằng không cậu cảm thấy mình sẽ thất thố.