Chương 56: Chi tiết rừng gỗ đen (1)

Chướng khí phiêu động trong không gian, tầm mắt bị che phủ bởi một đám sương mù.

Thả thần của anh chỉ có thể thăm dò trong bán kính 3m. Vì sử dụng trong thời gian dài, nên Tư Mặc Hàn cảm thấy có chút choáng váng.

Giang Yến Lê hơi nhíu mày, đây là một mê cung không thể dùng thần thức để thăm dò. Chính những chướng khí này đã tạo thành một tầng sương mù để ngăn cản thần thức.

Trừ khi thần thức của người sử dụng vô cùng mạnh, nếu không thì không thể cầm cự được vài phút.

Tư Mặc Hàn cũng không vội, cứ để Giang Yến Lê từ từ suy nghĩ.

Giang Yến Lê cũng không làm anh thất vọng, vẫn luôn tự hỏi làm cách nào để phá trận.

Bốn phía xung quanh, đâu đâu cũng thấy cây gỗ đen, kí hiệu mà bọn họ để lại cũng bị hủy đi.

Nhưng những cây gỗ đen, một khi bị chém thì không thể khôi phục. Tuy vẫn sẽ ở chỗ cũ, nhưng gỗ đen ở đây vẫn bình thường. Giang Yến Lê đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn những vết cắt mà Tư Mặc Hàn đã tạo ra trên cây gỗ đen.

Vết cắt trên cây rất nhẵn và mịn, như thể chỉ được cắt bằng một nhát.

Không có vấn đề gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy kì lạ.

Giang Yến Lê tụ tập linh khí lại trên mắt, nhìn mảnh gỗ đen không chớp mắt, đột nhiên cảm thấy kì quái. Có một đám thứ gì đó màu đen xám xoay tròn, tạo thành những vòng xoáy nhỏ.

Giang Yến Lê hình như nghĩ đến cái gì đó, lấy một mảnh gỗ đen ra.

Mảnh hắc mộc này khá dài, đồng thời cũng có mấy thứ màu đen xám ở vết cắt.

“Đây là cái gì?”

Giang Yến Lê hỏi.

Tư Mặc Hàn đi qua, nhìn thoáng qua, nói :" U Minh Yêu Hỏa."

" Đây là U Minh Yêu Hỏa? Yêu hỏa này, là màu đen?" Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ngọn lửa màu đen.

Tư Mặc Hàn gật đầu: “Không tồi.”

" Thảo nào cây cối ở đây đều biến thành màu đen."

Sau khi khu rừng chết, liền trở thành vật dẫn của U Minh Yêu Hỏa, chứa một lượng lớn yêu hỏa.

Giang Yến Lê bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhìn Tư Mặc Hàn, nói: " Lúc trước các ngươi đi giải quyết U Minh Yêu Hỏa, có phải vẫn chưa có khu rừng này?"

Khóe miệng Tư Mặc hàn đầy tươi cười, gật đầu.

Giang Yến Lê cuối cùng cũng hiểu, tại sao bọn họ không đi cái đường nhỏ kia, mà lại lựa chọn nơi này, thì ra khu rừng gỗ đen này mới hình thành ở đây.

Vậy thì mục đích ban đầu của Tư Mặc Hàn chính là giải quyết cái khu rừng này!

Giang Yến Lê vẫn luôn cảm thấy mình đã bỏ qua một cái gì đó, nhưng cậu không biết đó là gì.

Khi nhìn những con U Minh Hỏa màu đen này, cậu đột nhiên cả kinh nói: "Ta nghĩ, ta biết a....."

Một cơn gió đen quỷ dị bỗng nhiên ập đến, Tư Mặc Hàn lập tức kéo Giang Yến Lê về phía mình, tạo ra một tầng kết giới. Giang Yến Lê lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống, phải mất một thời gian mới có thể đứng vững lại.

Lúc này, chỉ thấy gió đen đập vào kết giới trước mặt cậu và Tư Mặc Hàn, tạo ra một âm thanh chói tai, sau đó lùi lại.

Đúng lúc này, Giang Yến Lê nhìn thấy phía trước có một đạo thân ảnh.

Người nọ mặc áo choàng, trên tay cầm một thanh đoản đao giống trăng lưỡi liềm.

Lưỡi dao sắc bén, ánh sáng màu bạc lạnh lẽo khiến người ta run sợ, từng đợt tà khí ập tới, lưỡi kiếm đó dường như đã gϊếŧ vô số người.

Hưu!

Phụt!

" A..."

Âm thanh thảm thiết vang lên, thân ảnh màu đen ngã xuống, nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích.

Giang Yến Lê dừng lại, nhìn Tư Mặc Hàn, chỉ thấy hai ngón tay thẳng tắp của anh vẫn đang cầm lưỡi đao, sau đó thả lỏng rồi thu hồi lại. Trên tay anh còn có một đạo kim quang chói mắt, đó là linh khí thuộc tính kim, bây giờ đang chậm rãi tiêu tán.

Giang Yến Lê nuốt nước bọt, lại là một đòn.

Lưỡi dao mà anh ngưng tụ bởi linh khí, gϊếŧ một người chỉ cần một đòn!

“Có bị thương không?” Tư Mặc Hàn nhẹ giọng hỏi.

Giang Yến Lê lắc đầu, "Không, cám ơn."

“Không cần khách khí.”

Nhóm quân nhân phía sau quay mặt nhìn nhau, thiếu tướng đối với Giang Yến Lê, cũng quá tốt rồi đi?

Chỉ kém không đặt luôn lên đầu trái tim để bảo hộ.

Không, vốn là đã đặt trên đầu trái tim để bảo hộ rồi, sao thiếu tướng lại che chở Giang Yến Lê như vậy?

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía lão trung tướng, ông không phải nên giải thích sao, lão trung tướng?

Lão trung tướng lắc đầu, chuyện do thiếu tướng quyết định, ai có thể thay đổi được?

Huống chi, Giang Yến Lê có chút đặc thù, chính ông cũng không rõ ràng lắm, thì làm sao có thể nói với bọn họ?

Bọn họ không biết bí mật của Giang Yến Lê, nhưng lão trung tướng luôn đi theo thiếu tướng, sao có thể không biết chuyện này? Thiếu tướng có chút yêu thích Giang Yến Lê, phía sau Giang Yến Lê là cái gì, ông cũng không biết, nhưng thiếu tướng chắc chắn đã nhìn ra.

Chỉ là bây giờ, người này chưa biểu hiện địch ý với kì binh áo trắng, thậm chí còn có ý định giúp đỡ bọn họ ..... là địch hay bạn, phải chờ quan sát thêm.

Lão trung tướng trầm mặc, không biết thì không biết đi!

Chỉ cần thiếu tướng khỏe lại, thì sẽ không có chuyện gì.

Lão trung tướng không biết, thật ra Tư Mặc Hàn không kiêng kị Giang Yến Lê, anh chỉ là thuần túy muốn bảo vệ cậu.

Ngay từ khi đáp xuống Giang gia, lúc còn ở trên phi thuyền, anh đã để ý đến tiểu gia hỏa này.

Khi nhìn thấy cậu, loại cảm giác này càng mãnh liệt. Đương nhiên, đây không phải là nhất kiến trung tình, cũng không phải vì cậu xinh đẹp, càng không phải vì cậu có nơi gì hấp dẫn, mà bởi vì, có một tiếng gọi khắc sâu vào linh hồn anh.

Tư Mặc Hàn không biết tại sao mình lại có cảm giác này, nhưng anh vẫn muốn xa vào nó!

Còn Giang Yến Lê thì vẫn không biết, hiện tại mình đã trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của kì binh áo trắng.

Tư Mặc hàn càng che chở cậu, cảm giác " xoa dịu cứu vớt nhân vật phản diện" của cậu càng thêm mãnh liệt.

Tư Mặc Hàn tốt như vậy, nếu có thời gian ngăn cản Tư Mặc Hàn hắc hóa, sao cậu có thể để để anh trở thành một nhân vật độc ác máu lạnh như trong sách?

Vậy nên, Giang Yến Lê sẽ làm hết sức để giúp đỡ Tư Mặc Hàn.

"Đi thôi." Tư Mặc Hàn khẽ mỉm cười, làm khuôn mặt tuấn mỹ cứng rắn nhu hòa đi vài phần.

Anh dường như không nhìn thấy ánh mắt quái dị trên bọn thuộc hạ, vẫn bình tĩnh dắt Giang Yến Lê đi về phía trước. Anh duỗi tay ra, nhìn Giang Yến Lê, tựa hồ như lại muốn nắm tay cậu.

Mặt của Giang Yến Lê hơi đỏ lên, tuy biết Tư Mặc Hàn là muốn bảo vệ cậu, không muốn cậu lạc đường. Nhưng Tư Mặc Hàn thế này, vẫn khiến tim cậu đập nhanh hơn.

Lần đầu tiên cậu thấy anh là khi anh đáp xuống Giang gia, khi đó anh trông như một vị thần tiêu sái bừa bãi, bây giờ hai chân anh bị thương, khi đối mặt lại có cảm giác thân cận, gần gũi.

Cứ như vậy thì làm sao tim Giang Yến Lê lại không đập nhanh cho được?

Cậu cố gắng kìm nén trái tim đang đập nhanh của mình, đó là khẩn trương, không phải động tâm.

Cậu tự an ủi chính mình như vậy, nhưng vẫn bình tĩnh nói với Tư Mặc Hàn: "Để ta đẩy ngươi đi! Ngươi chỉ cần nói phương hướng, ta sẽ đẩy theo phương hướng đó."

Tư Mặc Hàn dừng lại, ý cười trên khóe miệng lại tăng lên, nhưng đáy mắt có chút âm trầm, gật đầu nói: "Được."

Giang Yến Lê thở phào nhẹ nhõm, không gần không xa mới là trạng thái ở chung tốt nhất.

Sự thân cận và bảo vệ của Tư Mặc Hàn khiến cậu có chút bối rối.

Đúng là Tư Mặc Hàn che chở và thương hại cậu là bởi vì cậu cầm không gian linh điền, nhưng cậu cũng biết là không thể dựa vào sự bảo vệ của Tư Mặc Hàn mãi được.

Vì vậy, cậu không thể lấy Tư Mặc hàn làm chủ mọi việc, lúc này ở gần anh quá cũng rất nguy hiểm.

Đám người tiếp tục đi về phía trước, bởi vì sự xuất hiện của người áo đen kia, nên mọi người đều rất cảnh giác.

Giang Yến Lê đẩy xe lăn, giẫm lên bùn đất mềm ướt.

Chướng khí che mờ tầm mắt, bọn họ không nhìn thấy dưới chân có từng chùm khói đen đang bốc lên.

" Ngươi không cần những mảnh gỗ đen này?" Tư Mặc Hàn đột nhiên hỏi.

Giang Yến Lê khó hiểu nhìn Tư Mặc Hàn.

Cậu cần nghiên cứu những cây gỗ đen này, nhưng nhặt nhiều như vậy, hẳn là đủ rồi!

" Nếu không vội, chúng ta có thể nhặt thêm một ít."

Tư Mặc Hàn cười nói: “Không vội.”

Dứt lời, Tư Mặc Hàn ra hiệu với người phía sau.

Giang Yến Lê chưa kịp phản ứng đã thấy năm người bắt đầu nhặt gỗ đen.

Giang Yến Lê ngơ ngác nhìn bọn họ: "Chuyện này có phải không tốt hay không?

" Nếu ngươi không cần, ta sẽ hủy đi chúng."

Giang Yến Lê: "Vậy cứ giao cho ta đi!"

Sớm biết thế, cậu đã tìm Tư Mặc hàn hỗ trợ, mà không phải chờ đến lúc Tư Mặc Hàn chuẩn bị hủy đi chúng mới nhắc tới.

Bất quá bây giờ cũng giống nhau.

Có kì binh áo trắng hỗ trợ, Giang Yến Lê đã có một đống gỗ đen đặt ở trong không gian. Cậu muốn nghiên cứu, đương nhiên có càng nhiều càng tốt.

Tư Mặc hàn có thể cảm nhận được gỗ đen bên trong không gian, một khi bọn chúng có ý định xuất hiện, anh sẽ trực tiếp lợi dụng không gian tiêu diệt chúng. Tuy nhiên, trước mắt chúng vẫn chưa có động tĩnh gì.

Giang Yến Lê vừa nhặt vừa quan sát từng thanh gỗ.

Tư Mặc Hàn vẫn luôn đi bên cạnh cậu, hỏi: "Vừa nãy cậu định nói cái gì?"

"A?"

"Chính là khi người mặc áo đen kia xuất hiện, cậu định nói cái gì?"

"À, thì ra là cái này a, ngươi không hỏi ta cũng quên mất, ta muốn nói là, ta có cách để cắt đứt chu kì vận chuyển của năng lượng."

" Ồ? Nói nghe xem."

" Ừm. Ta đã quan sát qua, rừng cây này có một liên hệ nhất định nào đó. U Minh Yêu Hỏa đều nằm trên cây gỗ đen. Những vòng xoáy này tạo thành một liên kết với cây gỗ đen, chỉ cần tìm được sự liên kết này thì có thể phá hủy sự kết nối và chuyển đổi giữa chúng, như vậy là có thể phá trận."

Giang Yến Lê nói xong, nhìn Tư Mặc Hàn, không biết mình nói có đúng không?

Tư Mặc Hàn cười nói: “Ngươi nói rất đúng, ngươi thử nhìn xem, có phải chướng khi đã ít đi phải không?" Giang Yến Lê không chú ý tới điểm này, nhưng khi nghe Tư Mặc nói, cậu lập tức nhìn xung quanh. Vốn dĩ cậu chỉ có thể nhìn thấy những người ở gần mình, nhưng bây giờ cậu lại có thể nhìn thấy những người cách xa cả trăm mét.

Giang Yến Lê kinh ngạc nhìn Tư Mặc Hàn, nói: "Đúng là đã ít đi. Thiếu tướng, ngươi đã sơm phát hiện ra?"

Tư Mặc Hàn không hề từ chối.

"Có vẻ như ta đang nói quá nhiều."

“Không phải, ngươi nói nhiều hơn một ít, ta sẽ biết nhiều hơn một ít.” Tư Mặc Hàn yên lặng nhìn xung quanh, “ Mối liên kết của khu rừng bị cắt đứt. Cái mê tung trận này chỉ được vội vàng bày ra, đương nhiên có thể phá hủy được. "

"Cho nên ngay từ đầu, ngươi đã có ý định chặt mấy cây gỗ đen này?"

"Đúng. Sinh linh nơi này đã bị U Minh Yêu hỏa làm hại quá nhiều, hiện tại bọn chúng tụ tập lại, cơ hội tốt như vậy, nếu ta không đem một lưới giải quyết hết bọn chúng , chẳng phải là uổng công bọn họ sao?" Hay ngươi nghĩ ta phải giữ nó lại? Để chúng phát triển? Ai biết chúng có thể trở thành mối đe dọa cho chúng ta hay không? "Nếu anh không biết thì cứ để thế hệ mai sau giải quyết, còn bây giờ, nếu đã biết rồi, thì Tư Mặc Hàn làm sao có thể để chúng phát triển thêm? Dùng cây gỗ đen tụ tập chướng khí lại, còn bố trí mê tung trận, đây không phải là muốn dưỡng U MInh Yêu Hỏa thì là gì?

Giang Yến Lê nghe Ti Mặc Hàn nói, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Lý do mà Tư Mặc Hàn lựa chọn con đường này, là muốn giải quết hết Yêu Hỏa ở đây.

Trong sách có nói, khi đám người Tô Triệt bước vào nơi này, đã được mấy năm sau khi Tư Mặc Hàn bị tàn phế, rừng gỗ đen này cũng đã lớn hơn và nguy hiểm hơn. Hơn nữa đám người Tô Triệt không có năng lực nên cũng không dám bước vào nơi này.

Hiện giờ Tư Mặc Hàn đã đến đây, việc đầu tiên cần làm, chính là giải quyết cái rừng gỗ đen này.

Giang Yến Lê vốn là muốn giải quyết rừng gỗ đen này, như vậy thì chẳng khác nào cung cấp tiện nghi cho Tô Triệt vào mấy năm sau cả. Nhưng hiện tại bọn họ đã thu thập tất cả Yêu Hỏa, chỉ cần thu thập nốt Huyền Băng Nhũ, cậu còn chua xót cái gì?

Không sai, Giang Yến Lê là đang chua xót, đặc biệt là sau khi kì binh áo trắng đã quét đi rất nhiều nguy hiểm ở nơi này. Cứ nghĩ đến đám người Tô Triệt chỉ cần ngư ông đắc lợi, Giang Yến Lê lại càng chua xót.

Không biết thì còn tốt, biết rồi mà không nổi nóng, đúng là một hiền giả!