Chương 5-1: Kì binh áo trắng

"" Ba ba, người ổn không?"" Giang Yến Trân nhì Giang Chung Đàm bị ném ra ngoài, vội vàng chạy tới đem ôm đỡ lên:"" Ba, người không sao chứ!""" Không sao, những người này thật đáng ghét"" Giang Chung Đàm không nhịn được tức giận, đứng dậy đẩy Giang Yến Trân ra, hung hăng nhìn chằm chằm mấy tên quân nhân đang canh giữ bên trong Giang gia.

"A..." Giang Yến Trân ngã xuống đất, kinh ngạc nhìn Giang Chung Đàm, sau đó hoàn hồn, rồi lẳng lặng đứng sang một bên không đang biết nghĩ cái gì.

Giang Chung Dân đi đến bên cạnh Giang Yến Lê, vỗ vỗ vai cậu:"" A Lê, sao còn đứng ở chỗ này thất thần?""

" A? Ta không có a!"" Giang Yến Lê hoàn hồn trở lại. Cậu chỉ sốc khi nghe thấy ba chữ Tư Mặc Hàn.

Khi bị Tư Mặc Hàn đuổi đi, cậu nóng lòng muốn tránh xa tên ác ôn biếи ŧɦái này.

Dù dáng dấp có đẹp đến đâu thì cũng không thể thay đổi sự thật anh ta là một tên biếи ŧɦái.

Giang Yến Lê sợ chết khϊếp!

Trong kịch bản, Tư Mặc Hàn xuất hiện rất muộn, mà khi xuất hiện, hai chân hắn đã bị phế rồi.

Mỗi khi nhắc đến Tư Mặc Hàn, cậu sẽ nghĩ đến sự tàn tật. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Tư Mặc Hàn vẫn còn nguyên vẹn, hai chân anh không có biểu hiện sự tàn tật nào cả, chuyện gì xảy ra vậy? Hay là Tư Mặc Hàn tàn tật còn có nguyên nhân khác?

Cái quái gì thế này?

Trong sách có đề cập tới việc Tô Triệt muốn thu phục Kì binh áo trắng, nhưng rất đáng tiếc, họ thà đi theo Tư Mặc Hàn làm chuyện xấu chứ không muốn nhận bất kì sự trợ giúp nào của Tô Triệt.

Chứ đừng nói tới việc Tô Triệt muốn họ làm việc dưới trướng của mình.

Cuối cùng, Tô Triệt chỉ có thể làm kẻ thù chống lại Kì binh áo trắng.

Sau nhiều lần thuyết phục thất bại ,rơi vào đường cùng, Tô Triệt đã gϊếŧ sạch Kì binh áo trắng.

Trong đầu Giang Yến Lê bây giờ có rất nhiều nghi vấn, trong thời gian ngắn không thể lí giải hết.

" Ta không có gì cả." Giang Yến Lê hít một hơi thật sâu, nhìn Giang Chung Dân một cách khó hiểu:" Tam thúc, họ thật sự là Kì binh áo trắng sao?"

" Không sai"" Giang Chung Dân cười nói:" Ta là quân nhân, sẽ không nhìn nhầm huy hiệu của Kì binh áo trắng. Không ai có thể sao chép huy hiệu của họ, cũng không có ai có lá gan kia".

" Vậy sao?" Giang Yến Lê thở ra một hơi trọc khí (ngột ngạt), chậm rãi bình tĩnh lại nội tâm mình:" Cảm ơn tam thúc. Vậy Kì binh áo trắng ở chỗ này, gia gia..."

" Sẽ không, ngươi yên tâm đi, họ sẽ không tổn thương phụ thân. Bởi vì phụ thân ông sắp trở thành một cao thủ Kim đan. Bọn họ chỉ có thể bảo vệ, không được tổn thương. Tại đế quốc chúng ta, tu sĩ Kim đan chỉ đếm được trên đầu ngóc tay. Một nửa ở trong Kì binh áo trắng. Một nửa nằm rải rác ở chính trị quân đội bên trên, hoặc là tán tu, họ không thường xuyên đi ra thế giới bên ngoài, giống như phụ thân vậy. Gia tộc có tu sĩ kim đan tọa trấn, cả đế quốc cộng lại cũng không được 4."

Giang Yến Lê biết điều này.

Ở thế giới này, mặc dù có thể tu tiên, nhưng tài nguyên vô cùng thiếu thốn, tu luyện cũng vô cùng chậm chạp, số lượng càng thưa thớt.

Tại đế quốc Hoa Hạ, cấp bậc Kim đan đã là cao nhất, cao hơn là điều không thể.

Hầu hết những người có thể tu luyện đều được nhận vào học viện Tu Chân.

Trừ bỏ tư chất có vấn đề, điều quan trọng nhất vẫn là tài nguyên có vấn đề.( chỗ này mình cũng không rõ lắm)