Chương 5: Cung đình bí văn

“Ây! Ui!” Đỗ Thi Thị bất ngờ bị nam nhân sau lưng kéo về phía sau một đoạn, hai tay của thái tử nhất thời đè ngay tại ngực nàng, Đỗ Thi Thi giật mình kinh sợ.

Nàng ngay lập tức nhận ra mình thế mà bị hắn kéo tới một gian nhà ngói, bên trong Ánh tuyết các khó mà tìm được một gian nhà ngói, tuy không biết gian nhà này xây lên để làm gì, nhưng hiện giờ thì nó đúng là có tác dụng lớn.

“Điện hạ… Người …….Buông ta ra…”

Trần Vu Tuyết nhanh chóng xoay người ép nàng xuống dưới thân mình, hù dọa nói “Ngươi chẳng lẽ không biết phụ hoàng đã phát hiện ra ngươi ư?”

“Sao có thể được…”Đỗ Thi Thi lắc đầu liên tục tỏ vẻ không liên tưởng, nàng vừa rồi nhìn thấy hoàng thượng quay lưng về phía mình sao có thể bị phát hiện được chứ, hơn nữa hai người trong phòng đang giao hoan tận hứng, nào có tâm tư để ý bên ngoài.

Trừ phi Trần Phi Trạch mọc mắt ở sau lưng.

“Tiêu cung nữ, bây giờ không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện đâu.” Trần Vu Tuyết che lại miệng nhỏ đang định lải nhải của nàng, thò nửa đầu dòm ra khỏi khe cửa quan sát.

Hoàng đế mới vừa rồi còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang vội vàng khoác long bào lên người đi ra khỏi phòng, theo sát phía sau là thân ảnh mang áo choàng hồng nhạt cũng mau chóng đi ra, nàng tiến lên ôm lấy cánh tay Trần Tư Trạch ánh mắt lưu luyến không rời, nhưng mà ánh mắt Trần Tư Trạch lúc này luôn hướng phía cửa, kéo tay nàng ra vỗ về nàng vài lời rồi lập tức rời đi.

Hai hàng lông mày Trần Vu Tuyết nhăn lại với nhau thành một đường thẳng, quay đầu lại hỏi Đỗ Thi Thi bên cạnh “Tiểu cung nữ, khi nãy lúc nhìn lén ngươi có nghe được bên trong nói chuyện gì không?”

Hai mắt Đỗ Thi Thi mở to ngạc nhiên, nhìn thấy toàn là cảnh xuân cung đồ, lúc giao hoan ai rảnh mà đi nói chuyện phiếm chứ, dù cho có nghe thấy gì ta cũng không nói cho ngươi “Không có ạ”

“Cũng thật kỳ lạ, sao bổn thái tử lại cảm thấy đã xảy chuyện gì đó, việc này hẳn là do Trần Hiểu Nguyệt nói gì đó, đã lâu không có thấy phụ hoàng cao hứng như vậy.”

Rốt cuộc là có sự tình gì mà khiến cho Trần Hiểu Nguyệt vẫn luôn được phụ hoàng sủng ái đột nhiên lại lạnh lùng rời đi như vậy, hắn vuốt cằm suy tư.

“Chắc là có chuyện tốt, hơn phân nửa là có nương nương nào đó trong cung hoài thai rồi.” Đỗ Thi Thi ở bên cạnh vừa moi móng tay vừa làm bộ vô tình nói tới, nàng đã đọc hết tám vạn chữ của “Cung dục thật sâu” thì sao lại không biết đang xảy ra chuyện gì được chứ.

Muốn trách thì trách Trần Hiểu Nguyệt lắm miệng, tự mình đập đá vào chân mình, lại nói chuyện Hoàng Hậu mang long thai. Phải biết rằng tám năm rồi hậu cung chưa có ai hoài thai, giờ nghe tin hoàng đế vui như được lên trời, hết sức cao hứng.

Như này bị thất sủng cũng là đương nhiên.

“Long thai? Hậu cung của phụ hoàng cũng đã tám năm rồi chưa có thêm con nối dõi.”

“Ai nha! Những lời gièm pha này người cũng muốn nói cùng một cung nữ như ta sao.” Đỗ Thi Thi giả bộ giật mình chấn động, không khỏi làm đối phương bật cười khúc khích.

“Người lắm chuyện trong cung nàu không chỉ có mình bổn cung, dù cho ta có không nói chỉ sợ rằng tin này đã sớm truyền khắp hoàng cung rồi.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang đến âm thanh của một đoàn người phía xa, hai người lập tức yên lặng đứng ngây ngốc trong nhà, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gọi ầm ĩ, cửa nhà ngói đột nhiên bị đẩy ra.

Bởi vì quá đột ngột, Đỗ Thi Thi bị dọa đứng ngốc tại chỗ, mà Trần Vu Tuyết thì nhanh chóng đem nàng đè trên vách tường, một tay nâng cằm hướng lên đôi môi đỏ mọng của nàng mà hôn xuống.

“Ưm… ưm… ưm!!!” Đồng tử Đỗ Thi Thi co rút lại, hai tay nàng bị Trần Vu Tuyết nắm chặt giơ lên qua đầu ép sát vào tường, cơ thể cũng bị hắn đè ép, một trận tê dại chạy khắp toàn thân nàng lên thẳng đại não.

Hạnh phúc tới quá bất ngờ! Ách! Tên sắc lang này rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của nàng!